Editor: Mạc Y Lam.
Sáng thứ sáu.
Chúc Tinh Dao từ trong cuốn sách tiếng Đức của mình lật thấy thư tình của bạn học J.
Lần này vô cùng ngầu, vô cùng ngắn gọn, chỉ có tên của cô.
" Chúc Tinh Dao."
– Ngày 13 tháng 9 năm 2007.
Ký tên: J.
Nhưng mà, chỉ viết mỗi tên của cô, là có ý gì? Chúc Tinh Dao suy nghĩ, thế nào cũng không nghĩ tới cậu ấy muốn nói sao, bạn học Lê Tây Tây hết sức giỏi về giải đáp: "Thiên ngôn vạn ngữ (*), không bằng tên của cậu đã làm rung động tớ, lạt mềm buộc chặt nhá!"
(*) "Thiên ngôn vạn ngữ " : được dịch là "nghìn lời nói, vạn câu thề."
Chúc Tinh Dao: "…"
Lạt mềm buộc chặt? Mới bao nhiêu tuổi thôi, đùa cái gì mà lạt mềm buộc chặt!
Bức thư tình này được Chúc Tinh Dao liệt vào một trong những lá thư nhàm chán nhất của bạn học J.
Thật lâu về sau, cô cùng J tiên sinh nói về chuyện này, hiểu được chân tướng, cô đặt bức thư của J tiên sinh… đứng đầu bảng xếp hạng thư tình ngắn nhất. Cô tạm đem anh gọi tên cô xem như một câu tỏ tình, sau đó cô hỏi anh: "Vậy lúc đó anh không khóc sao?"
J tiên sinh trầm mặc nhìn cô, cảm thấy hình như cô nghĩ anh quá yếu đuối rồi, đàn ông nào có dễ khóc như vậy.
Anh trả lời: "Không có, anh chỉ hút một điếu thuốc."
Sau đó, cô hình như có một chút chút thất vọng?
Một giây sau, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nghĩ điều gì sợ hãi nói: "Anh thế mà lại hút thuốc trong lớp học? Nếu như bắt gặp sẽ bị xử phạt đấy!"
J tiên sinh: "…"
Trọng điểm không phải là cái này, quan trọng là lúc đó anh thực sự rất khó chịu.
*****
Chuyện Chúc Tinh Dao chuẩn bị đăng ký vào trường Nghệ thuật Berlin nhanh chóng được lan truyền trong lớp, Lục Tễ đang chuẩn bị thi đấu nhận được tin nhắn của Chu Nguyên.
Chu Nguyên: "Chúc Tinh Dao muốn đi Berlin, cậu làm sao bây giờ?"
Hứa Hướng Dương nhanh chóng nhắn tin tới: "Đồ ngốc, hiện tại nói chuyện này, là muốn cho Lục Tễ bỏ thi sao?"
Lục Tễ bất đắc dĩ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của mình, có chút phiền não: "Cậu đừng nói bậy bạ, không có khả năng bỏ thi đâu, ngu ngốc sao? Đã đến đây rồi còn bỏ thi, truyền về thì tớ trở thành cái gì?"
Hứa Hướng Dương ho khan: "Tớ không phải sợ cậu bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc sao."
"Không bất ngờ cho lắm, cậu ấy như vậy rất tốt, là con đường cậu ấy nên đi." Lục Tễ suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói: "Đức à …khá xa nhỉ, đi máy bay phải mất 20 tiếng đấy."
Hứa Hướng Dương hỏi: "Cậu tính sao đây?"
Lục Tễ cúi đầu gãi gãi chóp mũi, có chút mất tập trung: "Trước tiên thi xong đã rồi nói chuyện."
Một tuần sau.
Thi đấu bán kết môn Vật lý kết thúc, Lục Tễ và Hứa Hướng Dương đều thi chung kết, điểm số của Lục Tễ cao hơn Hứa Hướng Dương một chút, cũng tốt hơn năm ngoái, tin tức truyền về trường học, Tào Thư Tuấn cùng Tạ Á đều rất vui mừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!