Cửa hàng thịt nướng dù sao cũng có chút khói, mắt kính Giang Đồ bị phủ một màng sương mù, cậu cách tầng sương kia nhìn thiếu nữ trước mặt, cúi đầu cầm lấy chiếc đũa.
Một lát sau, cậu hình như nhớ tới cái gì đó liền đứng dậy.
Lúc trở lại, cầm trong tay một bình sữa đậu được cắm ống hút sẵn, đặt trước mặt cô.
Chúc Tinh Dao có hơi ngạc nhiên, nở nụ cười: "Cảm ơn."
Mãi cho đến 7 giờ 30, Giang Đồ đứng lên, Chúc Tinh Dao mới phát hiện cậu dường như không ăn nhiều lắm, chỉ có mình cô ăn no căng bụng.
Giang Đồ tháo kính xuống, cúi đầu lấy khăn giấy lau đi lớp sương mờ, nâng mắt nhìn cô: "Buổi tối cậu về như thế nào?"
Chúc Tinh Dao cầm cặp sách đứng lên: "Mẹ tớ xong việc sẽ đến đón."
"Vậy thì tốt." Cậu gật đầu một cái, kéo ghế ra: "Tớ dẫn cậu ra ngoài."
Giang Đồ dẫn người ra trước cửa, trầm mặc nhìn cô đi xa, mới xoay người trở về thay quần áo, đi vào phía sau bếp.
Hơn 10 giờ tối, Chúc Tinh Dao lên xe Đinh Du, vừa mới ngồi xuống Đinh Du liền sáp người lại ngửi thấy: "Trên người con làm sao có mùi dầu khói vậy? Đi ăn cái gì rồi à?"
Mũi Đinh Du vô cùng thính, Chúc Tinh Dao chịu phục không được: "Buổi tối con cùng bạn học ăn thịt nướng."
Đinh Du nhíu mày: "Mẹ hỏi, cùng bạn học nào thế?"
Chúc Tinh Dao cúi đầu thắt dây an toàn, nhỏ giọng nói: "Là…Tây Tây ạ."
"Hai người các con cũng thật sự có duyên, lại được chia cùng một lớp." Đinh Du lái xe ra ngoài: "Cô bé kia làm sao về nhà?"
"Cậu ấy gọi xe ạ."
Chúc Tinh Dao nói dối không chớp mắt.
Cô tựa lưng vào ghế, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra, mở mục tin nhắn, gửi tin nhắn cho Giang Đồ: "Đồ ca, tớ về nhà rồi, cảm ơn về món thịt nướng hôm nay." Suy nghĩ một chút, viết thêm một câu: "Thiên tương hàng đại nhậm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí."*
(*) "Thiên tương giáng đại nhậm ư tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt",, : Trích từ câu nói của Mảnh Tử trong |Cáo Tử hạ |: Có nghĩa là Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt.
Đây là tin nhắn đầu tiên của hai người.
Mấy phút sau.
Giang Đồ đứng ở cửa sau cửa hàng thịt nướng, nhìn chăm chú điện thoại có hơi sững sờ, một lát sau mới ấn bàn phím trả lời tin nhắn: "Ừm."
Cậu cất điện thoại vào túi quần, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đầy sao, nghĩ thầm thật ra cũng không có việc gì quá đau khổ cả.
Buổi tối, Chúc Tinh Dao ở trong phòng tắm lăn qua lăn lại gội đầu rất lâu, sấy khô tóc, lúc nằm ở trên giường xem thời gian đã 12 giờ, cô đột nhiên nhớ tới Giang Đồ, bây giờ cậu ấy vẫn còn đang làm việc, chắc là rất bận nhỉ?
Buổi sáng thứ hai đi học, Chúc Tinh Dao vừa mới xuống xe đã nhìn thấy Hạ Cẩn bước xuống từ chiếc xe con màu ô tô màu ở phía sau, hai người mặt đối mặt, cô cười: "Chào buổi sáng."
Hạ Cẩn cũng nở nụ cười: "Chào buổi sáng."
Hai người học cùng lớp đã mấy ngày, nhưng chưa từng nói với nhau được mấy câu, đúng như lời Lê Tây Tây nói "Một núi không thể có hai hổ", Chúc Tinh Dao cảm thấy Hạ Cẩn không thích cô, cô chào hỏi xong thì không nói gì nữa, đi qua trước mặt cô ấy.
Hạ Cẩn ở sau lưng cô, bỗng nhiên nói: "Chúc Tinh Dao, cậu và Giang Đồ đang yêu nhau sao?"
Chúc Tinh Dao đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn cô ấy: "Tại sao cậu lại nói như vậy?"
Hạ Cẩn nhẹ nhàng đi tới, nhướng mày: "Chạng vạng hôm thứ sáu xe nhà tớ chạy ngang qua cầu lớn, tớ nhìn thấy cậu ngồi yên sau xe đạp của Giang Đồ.." Khi đó cô còn cố ý nói tài xế giảm tốc độ, sợ chính mình nhìn lầm.
Chúc Tinh Dao không nghĩ tới sẽ bị người khác nhìn thấy, cô giải thích: "Hôm đó nhà tớ không có đến đón tớ được, vừa vặn ở trước cổng trường tình cờ gặp được Giang Đồ. Cậu ấy cũng đi qua quảng trường bên kia, tiện đường chở tớ một đoạn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!