"Ây.. đừng, đừng, đừng!" Đinh Hạng vội vàng ngăn cản, làm ra vẻ mặt vì nữ thần mà giải quyết vấn đề khó khăn: "Ném mấy đống này đi thật lãng phí đấy! Chia cho tớ mấy phần đi, tớ ăn, tớ ăn! Bao nhiêu tớ đều ăn hết!"
Hai cậu bạn ngồi bàn trước, cũng xoay người nói: "Bọn tớ cũng có thể giúp cậu."
Chúc Tinh Dao: "…."
Cô nhìn sắc mặt lạnh lùng của Giang Đồ, cảm thấy cậu chắc có thể đã hiểu lầm, thật sự không phải bởi vì cậu ấy nghèo nên cô mới hỏi cậu ấy muốn ăn hay không.
Lê Tây Tây thuận tay lấy hai quả táo lên trên bàn, đứng dậy hét to: "Ai muốn ăn táo, kẹo chocolate thì tự mình tới lấy nha."
Chu Thiến tới lấy hai quả táo với một hộp kẹo chocolate, quay đầu bảo: "Tới lấy đi, không có độc đâu."
Trong lúc nhất thời, nam sinh nữ sinh đều tập hợp lại đây, rất nhanh đã phân chia hết đống đồ ăn này.
"Cảm ơn nhé, nữ thần."
"Đợi đến giờ giải lao không cần mua đồ ăn vặt nữa rồi!"
"Nếu như mỗi ngày đều có thì tốt quá, tớ nói như vậy thì có bị nữ thần đánh chết không?"
Chúc Tinh Dao: "…"
Cô nghiêm nghị nói: "Có."
Mọi người đều cười ha hả, Chúc Tinh Dao nhìn mặt bàn sạch sẽ, ngăn nắp, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhỏ giọng than phiền với Lê Tây Tây: "Nhưng đừng tặng nữa, thật phiền phức."
Lê Tây Tây còn nói: "Đám nam sinh trong đầu này chứa đầy phân rồi! Đưa một đống đồ ăn, là muốn nuôi nữ thần chúng ta thành heo sao?"
Chúc Tinh Dao: "…"
Cô nhét một hộp kẹo chocolate vào trong lòng Lê Tây Tây: "Cậu có thể ngậm miệng được rồi."
Lê Tây Tây vừa mở kẹo chocolate, quay người ném mấy viên lên bàn Đinh Hạng: "Đinh Hương Hoa, mời cậu ăn kẹo." Cô nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Giang Đồ, thu cái tay muốn ném vài viên kẹo về phía cậu, ho nhẹ, quay trở lại.
Đinh Hạng bóc một viên bỏ vào miệng, liếc nhìn Giang Đồ: "Đồ ca, ăn không?"
Giang Đồ lạnh nhạt: "Không ăn."
Buổi chiều tan học, Lê Tây Tây nói muốn đi mua album của Châu Kiệt Luân, Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn lại, thấy Giang Đồ giống như thường ngày, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, hai người cả ngày hôm nay hầu như không nói chuyện với nhau một câu nào, thực ra bình thường cũng gần như thế, Giang Đồ rất ít nói chuyện, căn bản là người khác hỏi cậu, rồi cậu trả lời.
Nếu không cần thiết, cậu chủ yếu sẽ không chủ động nói chuyện.
…. Một người hết sức không chủ động.
Giang Đồ kéo khóa cặp sách, rũ mắt xuống nhìn thấy cô.
Chúc Tinh Dao nghĩ thầm cuối cùng cũng nhìn đến cô, cô chớp mắt: "Ngày nào tan học cậu đều gấp gáp như vậy, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy cậu chơi bóng bao giờ, cậu đi làm gì à?"
Bình thường các nam sinh sau khi tan học sẽ chạy đi chơi, không phải đi quán net chơi game thì chính là đến sân bóng chiếm chỗ chơi bóng.
Cô chưa bao giờ thấy cậu ở trên sân bóng.
Giang Đồ mang cặp sách lên vai, nhàn nhạt nói: "Làm việc, tớ đi trước."
Dáng người cao chân lại dài, rất nhanh đã ra khỏi cửa.
Lê Tây Tây quay đầu nhìn Đinh Hạng: "Đồ ca làm công việc gì vậy?"
Chúc Tinh Dao cũng đang nhìn Đinh Hạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!