Nhìn bảng thông báo chuyến bay nhấp nháy đèn..... Tuyết Thanh đứng dậy kéo va ly vào cổng soát vé....
Bây giờ cô chỉ muốn tìm một nơi đó xa lạ để bình ổn tâm tình trở lại... chữa lành vết thương cho chính mình. Một tuần rồi.. đã một tuần trôi qua nhưng cảm giác đau lòng không hề đỡ hơn chút nào, nó vẫn đau âm ĩ hành hạ cô mãi... Cả trong giấc ngủ cũng không buông tha, hình ảnh anh rời khỏi buổi tiệc đính hôn, đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ, làm cô giật mình tĩnh dậy, cơ thể run rẩy không kiểm soát.. nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm... Cô rất muốn hận anh, hận anh làm cô đau lòng, nhưng cô lại làm không được, nỗi đau với nỗi nhớ nhung, thay phiên nhau giày vò lấy cô từng ngày... Ngày nào Dương Phong cũng đứng trước khu nhà cô vào mỗi buổi sáng, đi theo phía sau cô, đến khi thấy cô vào cổng công ty anh mới rời đi.... khi tối đến cô lại thấy xe ánh đứng dưới nhà cô cho đến khuya... Rồi khi nhìn ánh đèn trong phòng trọ cô tắt, anh mới lái xe rời đi... Bây giờ quan tâm, có thấy muộn màng quá không? Dù bảo với lí trí rằng, cô và anh đã kết thúc... nhưng nhiều lần không kìm được lòng mình vẫn vén màn nhìn anh từ xa... Nhìn anh đứng dựa vào xe nhìn lên phòng cô, khuôn mặt u sầu, cô đơn đến tội nghiệp.. Lúc đó cô rất muốn bỏ hết tất cả chạy xuống ôm chầm lấy anh mà thôi... Yêu là không còn lí trí... nhưng cô biết trái tim mình không thể chịu nổi bất cứ tổn thương nào nữa dù là nhỏ nhặt..
Cũng may bên Mỹ đang có show thời trang, Giang Vỹ muốn cô đại diện công ty sang đó dự, sẵn đó, nên cô xin nghỉ phép năm để ở lại đó du lịch cũng như điều tiết lại tâm trạng..
Khi tâm trạng thoải mái cô sẽ quay về. Giang Vỹ hiểu hoàn cảnh của cô nên đã đồng ý ngay.. Vì sợ bị Dương Phong phát hiện, nên Giang Vỹ đã giúp cô đặt chuyển bay lúc hai giờ sáng... Anh ta cũng cảm thấy đau lòng thay cô...
Rầm "
-" Giang tổng... Xin lỗi tôi không thể ngăn cảng anh ấy "
Thư kí bối rối xin lỗi...
-" Được rồi.. không sao.. mọi người cũng ra ngoài đi.. chuyện này chúng ta sẽ bàn sao?"
Giang Vỹ thong thả ra lệnh cho các nhân viên trong phòng....
Khi cánh cửa khép lại... Giang Vỹ nhìn Dương Phong mỉm cười, lấy ly rót cho anh một ly trà.. giọng nói trào phúng..
-" Dương tổng mời ngồi.. không biết ngọn gió nào hôm nay đưa anh đến đây vậy?"
Dương Phong ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lùng, có thể khiến người khác e ngại nhưng Giang Vỹ thì không, anh ta vẫn rất ung dung ngồi đó, ánh mắt nhìn kĩ còn có vẻ châm chọc...
-" Cô ấy đâu? Anh đưa cô ấy đi nơi nào?"
Giọng lạnh lùng Dươg Phong như đang kìm nén tức giận...
-" Cô ấy.. Ý anh hỏi Tuyết Thanh sao?"
-" (......)
-" Cô ấy là vợ chưa cưới của anh... Dương tổng anh đến đây hỏi tôi đều này không thấy vô lý sao?...... À mà tôi quên mất hai người đã hủy hôn..."
Giang Vỹ nghiêng đầu, cau mày tỏ vẻ khó hiểu..
-"Tôi hỏi lại một lần nữa.. Anh đưa cô ấy đi đâu?"
Tiếng nói như rít qua kẽ răng...
-" Tôi cũng nói rồi... tôi không biết.... Mà sao hôm nay anh có thời gian quan tâm cô ấy vậy... Tôi tưởng thời gian của anh đều dành cho thanh mai trúc mã của anh chứ "
Giang Vỹ không e sợ buông lời châm chọc...
-" Rầm "
Dương Phong đứng dậy động tác của anh vô cùng nhanh và chuẩn xác.. ly tách trên bàn lăn xuống thảm, chiếc bàn bị va chạm mạnh tạo ra tiếng động lớn... Dương Phong tức giận nắm chặt cổ áo Giang Vỹ kéo sát về hướng mình... Hai người đàn ông, thân hình cao to, đứng thẳng tắp, đối mặt nhau...
Giang Vỹ không hề sợ hãi hay lo lắng với khí thế bức người của Dương Phong, anh ta ngẩng khuôn mặt góc cạnh đối mặt...
-" Chuyện của tôi không cần anh xía vào.. Anh đừng tưởng đem giấu Tiểu Thanh có thể chia cắt tình cảm của chúng tôi... Nghĩ cũng đừng nghĩ "
-" Haha... Dương Phong anh đang đề cao chính mình hay quá xem thường tôi.
Yêu! đối với tôi chính là nhìn cô ấy hạnh phúc. Chứ không phải ích kỉ giữ cô ấy bên cạnh... nhưng không đem lại được hạnh phúc cho cô ấy... Tuyết Thanh là một cô gái tốt.. nếu anh không cho cô ấy được hạnh phúc thì buông tay đi"
Giang Vỹ bật cười... sau đó nụ cười từ từ phai nhạt trở lại vẻ mặt nghiêm túc nói rõ từng chữ, khắc sâu vào lòng Dương Phong...
-" Không.. tôi sẽ không buông tay... Giang Vỹ anh nghe rõ đây... Người cô ấy yêu là tôi....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!