17 năm sau
Cơn mưa lớn nặng hạt từng cơn xả xuống...
Cả khu vườn rộng của Dương gia chìm trong mưa gió một vùng trắng xóa không còn nhận thấy rõ cảnh vật....
Trong sảnh lớn của ngôi biệt thự cổ, người giúp việc đứng hai hàng, đầu ai cũng cuối gầm xuống.. chẳng ai dám ngẩng lên..."Có gọi được cho nó không?"
Tiếng nói uy nghiêm, tức giận vang lên lấn cả tiếng mưa..."Mẹ... mẹ bình tĩnh, con đang gọi"
Dương Tĩnh thấy mẹ mình đang lên cơn thịnh nộ, ông cũng sốt ruột cầm điện thoại lên điện, nhưng điện thoại lại không liên lạc được, đành gọi cho thư kí... Ông rất sợ mẹ ông vì tức giận mà lên cơn mệt, nên đỡ bà ngồi xuống, nhẹ giọng khuyên ngăn..."Mẹ... mẹ đừng gấp, con đã cho người đi đón Tiểu Thanh rồi, chắc không sao đâu... còn Tiểu Phong chắc đang họp nên không nghe máy""Đang họp, nó không coi lời nói của bà già này ra gì... Sáng nay mẹ đã cho người đến công ty nó thông báo.. Hôm nay phải đón bằng được Tiểu Thanh... Con bé lần đầu đến thành phố này không biết đường biết xá, rủi đi lạc con nói mẹ làm sao ăn nói với Trần Nhã đây""Được rồi... được rồi mẹ... mẹ đừng giận nữa.... sẽ anh hưởng đến sức khỏe"
Bà Dương tức giận ngồi xuống ghế... Tuy tuổi đã gần sáu mươi nhưng sức khỏe bà rất tốt.. con trai bà lo lắng thừa thải đây mà..."Tĩnh.. anh nghĩ có khi nào Phong, nó đang tiệc tùng gì với mấy cô bạn gái của nó không?.. Anh nhìn xem bây giờ không phải hết giờ tan ca rồi sao?"
Người phụ nữ ngồi im lặng từ lúc giờ bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu ngọt ngào. Chẳng ai khác chính là vợ sau của Dương Tĩnh"Lan Nguyệt... em im ngay cho anh"
Dương Tĩnh tức giận quát vợ.. Không thấy mẹ ông đang lên cơn thịnh nộ hay sao? Mà còn thêm dầu vào lửa... Chẳng trách rằng Lan Nguyệt đã bao nhiêu năm nay về làm vợ ông nhưng chẳng có được thiện cảm trên dưới Lâm gia...."Em.. em chỉ nghĩ sao nói vậy thôi.. sao anh lại mắng em"
Lan Nguyệt ấm ức cãi lại... Từ lúc về ngôi nhà này trên dưới ai cũng coi thường bà....
để làm vui lòng mẹ chồng, bà phải tỏ ra là nàng dâu hiền ngoan, yêu thương con chồng như con ruột... Nhưng bao năm qua bà được cái gì chẳng bao giờ mẹ chồng cho bà sắc mặt tốt... còn cái tên Dương Phong, nhắc đến cậu ta chỉ khiến nổi hận bà càng lớn mà thôi... Đứa con trai trên danh nghĩa đấy, chưa bao giờ cho bà mặt mũi trước mọi người.
Trong lòng Dương Phong bà không xứng đáng ngồi vào vị trí của mẹ của cậu ta.. Từ ngày Dương Phong lên nắm chức Tổng giám Tập đoàn ngân hàng AKill, chẳng để ai vào mắt...
Nhưng có một điều bà cực kì hả dạ.
Vì bà mà hai cha con Dương Tĩnh trở mặt nhau, cũng mười sáu năm rồi, hai người chưa bao giờ nói chuyện với nhau một cách chân tình...
Nhìn khối tài sản nhà họ Dương khiến bà nằm mơ cũng muốn chiếm lấy, nhưng tiếc rằng về với Dương Tĩnh ông không cho bà cơ hội mang thai, bà rất uất hận nhưng đó là điều kiện trước khi ông lấy bà.. Ông muốn lấy một người vợ về chăm sóc con trai ông, ông muốn dành tất cả tình thương cho đứa con trai duy nhất, không bị chia sớt bởi một người khác.. Nhưng Dương Phong nào hiểu, trong mắt Lan Nguyệt cậu ta là ác quỷ, không chuyện gì cậu ta không dám làm..
Nghe nói ngày xưa cậu ta là một đứa bé ngoan không biết vì lí do gì trở thành như thế, thay đổi đến mức Dương Tĩnh không còn nhận ra đó có phải là con trai mình nữa không? vì thế khoảng cách hai cha con ngày càng xa nhau...
Người ta thường nói ăn không được phá cho hôi.. Lan nguyệt nghĩ con cái bà không có, danh dự, mặt mũi cái gì cũng không, nên lúc nào trút giận được bà sẽ làm ngày..
Nhưng để đối đầu với cái tên có tính cách kì quái đó, thì bà sẽ không dại mà làm...
Bà Dương biết Lan Nguyệt cố tình đâm chọt nhưng cơn giận không thể nào khống chế được... Càng nghĩ càng có lý, không phải hằng ngày báo chí luôn viết về chuyện tình cảm lăng nhăn của nó hay sao.. Hết sánh đôi với ngôi sao điện ảnh này, không thì người mẫu kia... Tức chết thật mà.."Ông chủ... cậu Phong đã về"
Quản gia chạy vào thông báo...
Dương Phong lấy tay phủi phủi nước mưa còn đang đọng trên áo.. Một thân tây trang màu đen, áo vest đã được cởi ra chỉ còn chiếc áo sơ mi kết hợp với quần tây tối màu, tôn vóc dáng cao lớn của anh...
Khuôn mặt sắc nét mang chút mị hoặc, vẻ đẹp pha một chút ma mị có thể làm lỗi nhịp bắt cứ cô gái nào lần đầu tiên gặp....
-Xoảng... xoảng...
Chưa bước vô được mấy bước.. thì những vật nặng, nào là tách, ly, trái cây đều canh ngay anh ném tới.. Dương Phong nhanh chân né trái né phải..."Mẹ... mẹ... mẹ bình tĩnh đi mẹ"
Bà Dương tức giận thở hổn hển, không nói không rằng lấy đồ ném trước rồi hỏi tội sao? Nhìn nó bảnh bao, thong thả bước vào cửa chỉ tội cho Tiểu Thanh của bà giờ này mưa gió không biết đã đi nơi nào..."Bà nội sao lại ném cháu... cháu chọc giận gì bà sao?"
Sao khi tránh được một kiếp nạn..
Dương Phong cau mày nhìn người vừa ném mình... nhưng nào dám tức giận chỉ khó hiểu vì sao bà nội lại tức giận như vậy.?
Mắt thấy bà nội tức giận mặt đỏ bừng...
Dương Phong đi nhanh ôm bà vào lòng nhẹ giọng lấy lòng... Đây là chiêu của anh, mỗi lần bà nội tức giận, anh sẽ ôm chặt xin tha thứ.. Cuộc đời anh, bà nội là người quan trọng hơn ai hết, là người anh tin tưởng cũng là người thân duy nhất không rời bỏ anh..."Bà nội... bà đừng giận, cháu sai gì bà nói cho cháu biết, cháu sẽ sữa""Buông ra, cháu còn hỏi... Bà bảo cháu hôm nay ra bến xe đón Tiểu Thanh. Cả ngày nay cháu đã đi đâu, gọi điện cháu không bắt máy.. càng ngày cháu không xem bà già này ra gì đúng không?""Bà cho người nào thông báo, cháu nào có nhận được gì?"
Dương Phong cau mày khó hiểu, cả ngày nay anh đều trong phòng họp, có nhận được tin gì đâu...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!