-
"Ừm.... Phong... nhẹ... thôi anh...ư...""Ngoan... thả lỏng cho anh vào nào..."
Chiếc giường full size... Hai thân thể không ngừng quấn chặt vào nhau... Người đàn ông bá đạo giữ chặt người con gái nhỏ nhắn trong lòng, phía dưới không ngừng ra vào... tạo thành tiếng động, khiến nghe nghe phải đỏ mặt tía tay... Người con gái tội nghiệp, bị bắt làm tù binh chỉ còn biết nức nở.... Không biết qua bao lâu... khi ánh trăng bên ngoài đã bị mây đen che lấp... Thì cơn sóng tình bên trong mới dừng lại.....
Sau khi tắm rửa sạch sẽ.... Dương Phong ôm chặt cô vợ nhỏ trong lòng... lúc này Tuyết Thanh mệt mỏi rút vào lòng anh như con mèo nhỏ... Khuôn mặt vẫn còn ửng hồng vì cuộc ân ái vừa rồi... đôi môi đỏ hé mở hô hấp nhẹ nhàng... Dương phong không kìm lòng đặng, nghiêng đầu mút nhẹ môi cô, hôn mấy ngụm rồi mới luyến tiếc thả ra... Tuyết Thanh bất mãn cau mày Ừm nhẹ... cọ cọ khuôn mặt vào ngực anh, tìm vị trí thoải mái... tiếp tục say giấc... Dương Phong buồn cười lắc đầu....
Thế là hai người họ kết hôn đã hơn hai tháng... Nhớ lại ngày đó khi cầm quyển sổ chứng nhận kết hôn trên tay, mắt anh bỗng thấy nóng lên.. cảm xúc lẫn lộn khó diễn tả... Anh nhất quyết dành quyền giữ lấy quyển sổ cho vào két sắt... Vào đêm đầu tiên khi hai người họ kết hôn... đợi lúc cô ngủ say.. anh âm thầm vào phòng làm việc... nhìn cuốn sổ mà ngồi cười ngây ngô một mình...
Nhóc con ngày nào giờ đã chính thức trở thành vợ anh rồi... làm sao không vui sướng cho được... Hôn lên trán cô vợ nhỏ một lần nữa.. Phủ chăn qua cho hai người...
bàn tay chung thủy ôm chặt thân hình mềm mại vào lòng rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại....
********
Tuyết Thanh nhìn cửa thang máy sắp đóng... cô nhanh chân đi nhanh, ngăn lại... do hôm nay buổi sáng cô thấy khó chịu trong người, cả người mệt mỏi... nên phải nằm thêm một chút nữa mới dậy nổi....
-Chờ đã... chờ đã..."Haiz.... cám ơn...A... Giang tổng thì ra là anh... sao anh lại đi thang máy này"
Tuyết Thanh bất ngờ khi người trong thang máy dành cho nhân viên lại là anh.."Thang máy Vip đang sửa chữa.... mà sao sắc mặt em sao khó coi vậy?"
Giang Vỹ nhìn người con gái trước mắt...
Mấy tháng trước khi biết cô quay lại với Dương Phong.. Điều đó không làm anh ngạc nhiên lắm... vì anh biết Dương Phong sẽ không bao giờ chịu buông tay cô dễ dàng như thế... Nếu cô hạnh phúc anh sẽ chúc phúc... chỉ là hơi chua chát một chút."Vậy sao?.... em thấy hơi mệt một chút... chắc một lúc nữa sẽ hết thôi"
Cô lấy tay xoa xoa khuôn mặt nhợt nhạt của mình..."Em có chắc không? Nếu không khỏe hãy về nhà nghỉ đi""Em thật sự không sao... Anh đừng lo"
Ring... tiếng thang máy vang lên.."Tạm biệt anh.. Giang Tổng.. em đi trước đây"
Giang Vỹ nhìn cô đầy sâu sắc... rồi mới nhẹ nhàng gật đầu...
******
Tuyết Thanh nhìn đóng giấy trắng mà bị vứt trong thùng rác.... mệt mỏi day trán... Cơ thể như không còn sức, cả đầu óc cũng nặng trĩu, thật sự cô không có tinh thần làm việc... cô nghĩ chắc mình bị bệnh thật rồi..
"Reng.... reng... reng"
-Alo....
Tuyết Thanh mệt mỏi vừa vẽ, vừa nghe điện thoại.."Tiểu Thanh tan ca, con ghé qua bà nhé.."
-Dạ... được ạ
Nghe tiếng Bà Dương.. Tuyết Thanh mỉm cười...
Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm... Tuyết Thanh cố gắng tập trung tinh thần vẽ cho xong bản thiết kế cuối cùng rồi mới ra về... Trước khi đến Dương gia cô có nhắn cho Dương Phong tin nhắn báo cô đến thăm bà Dương...
********
Nhìn túi trái vải trên tay Tuyết Thanh thích thú mỉm cười... Bà Dương rất thích ăn vải mà hiện tại là thời điểm vải đầu mùa?
Vừa dày cơm lại vừa ngọt...
Nhìn trong sảnh lớn vắng vẻ không có người... Tuyết Thanh để túi vải lên bàn, bước nhanh tiến vào căn phòng ở lầu một.."Bà ơi... cháu đến rồi...."
Tuyết Thanh mở cửa bước vào, nhưng trong phòng hoàn toàn không có ai... Tuyết Thanh cau mày khó hiểu chẳng phải bà gọi cô đến hay sao?"Cô... Thanh cô đến rồi... Lão Phu nhân đang ở sau vườn... cô ra đi... lão phu nhân đang đợi cô... Tôi lấy đồ cho bà rồi ra sau"
Vú Trần từ ngoài bước vào vui vẻ cười nói..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!