-" Thanh về thôi.... bà nội không muốn gặp chúng ta... đành chịu vậy "
Giọng điệu buồn bã, như ai oán..
Thanh... Tiểu Thanh... Bà Dương lẫm bẫm, nhìn ra cửa thấy Dương Phong đang nắm chặt tay Tuyết Thanh đứng đó nhìn bà mỉm cười... Ánh mắt đang phát ra lửa giận trở nên nhu tình, khuôn mặt hiền hậu mừng rỡ đứng dậy, đôi mắt bỗng cay xè, bà rất muốn khóc... Một cảnh tượng mà lúc nào trong mơ bà cũng ước được gặp...
-" Ôi... Tiểu Thanh... Tiểu Thanh cháu về rồi..."
-" Mẹ... từ từ thôi..."
Dương Tĩnh thấy bà đứng dậy, giơ ta đỡ bà...
-" Bà... bà cẩn thận.."
Tuyết Thanh nhanh chân đi đến dìu Bà Dương... Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tuyết Thanh... Mắt Bà Dương đỏ lên... bàn tay già nua nắm chặt tay cô không chịu buông...
-" Bà nội hình như bà quên mất đứa cháu trai này thì phải "
Dương Phong đi tới, ôm chầm vai Bà Dương...
-" Tránh ra... bà không cần cháu.. bà cần Tiểu Thanh thôi... Nào.. nào Tiểu Thanh bà cháu ta vào trong nói chuyện nào..."
Đây là phòng riêng của Bà Dương... gồm một phòng tiếp khách và phòng ngủ... lúc này bà nắm tay dắt Tiểu Thanh vào phòng ngủ..
Tuyết Thanh nhìn Dương Phong nở nụ cười trêu chọc rồi ngoan ngoãn cùng vào trong với Bà Dương... Dương Phong tội nghiệp bị hắt hủi, hướng cô gái nhỏ nở nụ cười hạnh phúc... Nhìn Bà nội yêu thương cô như vậy... anh cảm thấy vui mừng và thỏa mãn khi hai người phụ nữ anh yêu thương nhất lại rất hòa hợp với nhau... Khi nụ cười nhu tình chạm phải ánh mắt Sơ Linh liền chợt tắt... bộ dạng vui vẻ cũng trở nên lạnh lùng... Hững hờ chẳng buồn quan tâm đến những người có mặt, bộ dáng ung dung cũng nối bước đi vào nơi có cô gái nhỏ của anh...
Sơ Linh hai tay nắm chặt, vẻ mặt biến sắc tái nhợt... Sao cô ta trở về... nhìn hai người họ có vẻ rất hòa hợp.... mỗi ánh mắt cử chỉ thân mật, đâu giống họ đã chia tay... Có ai nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra không?
Từ lúc Tuyết Thanh bước vào trong mắt Bà Dương chỉ có cô ta... mấy tháng nay cô qua lại thăm hỏi, cũng chẳng nhận được vẻ hòa nhã của bà... Còn anh.. vẻ lạnh lùng của Dương Phong làm cô cảm thấy tổn thương...
anh xem cô như người xa lạ không hơn không kém... Lan Nguyệt liếc vẻ mặt nhợt nhạt của Sơ Linh.. môi nhếch nhẹ.. nụ cười thâm độc khó hiểu..
-" Tiểu Thanh.. hình như cháu gầy đi "
Bà Dương bắt cô đứng dậy quay trái, quay phải...
-" Cháu béo lên hai kí... Sắp thành heo sữa rồi bà "
Đây là nhờ anh dày công chăm sóc bằng biện pháp... ừ có chút biến thái chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến cô phải nóng mặt rồi...
-" Có cháu chăm sóc làm sao Tiểu Thanh gầy đi được "
Không biết khi nào Dương Phong, đã bước vào ngồi lên giường... kéo Tuyết Thanh ngồi xuống ôm vào lòng, để lưng cô dựa vào người anh... bàn tay rắn chắc choàng qua ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô... Nhìn một lọat động tác vô cùng tự nhiên của hai đứa nhỏ.... rồi quan sát thần sắc khác lạ của Tuyết Thanh. Trong mắt Bà Dương lóe lên, như hiểu ra điều gì.... ánh mắt sáng lên nét mừng rỡ.... Nhưng bộ dáng cau mày khó chịu lên tiếng...
-" Ai cho cháu vào đây hả?"
-" Bà nội... vợ cháu ở đâu.. cháu phải theo đấy... sau bà lại xua đuổi cháu hoài vậy "
Dương Phong giả vờ bất mãn... híp đôi mắt giảo hoạt nhìn bà Dương tỏ thái độ bất ngờ đến mức miệng không khép lại được..
-" Cái gì... hai đứa... hai... đứa..."
Cả lời nói cũng lấp bấp vui mừng không nên lời..
-" Anh nói bậy bạ gì vậy "
Tuyết Thanh đánh mạnh lên bàn tay đang ôm cô...
-" Bà.. bà đừng nghe anh ấy nói bậy... Tụi cháu..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!