Chương 10: Em là của anh

Dáng người Dương Phong thật sự rất cao..

Tuyết Thanh chỉ đứng đến cổ anh mà thôi.. Nên khi bị anh ép ngửa đầu ra sau, để anh có thể hôn sâu hơn. Tuyết Thanh cảm thấy mình như thở không nói nửa. Anh hôn rất tham lam, không hề nhẹ nhàng chút nào,

chiếm đoạt một cách mạnh mẽ.

Tuyết Thanh dùng hết sức đẩy anh ra... nhưng sức cô yếu ớt có là gì đối với anh..

-Ừm...

Mặt Tuyết Thanh đỏ bừng, cô cảm thấy mình thật sự thở không nổi nữa rồi.. Nhưng anh vẫn ngoan cố ngấu nghiến môi cô...

Môi bị cắn đau ứa ra cả máu.... Dương Phong rên nhẹ một tiếng anh ngừng lại một chút dùng cánh môi mới bị cô cắn chà sát lên môi cô.. cả mùi máu tanh tràn ngập trong miệng của hai người...

-Ừm.. không... ừm

Tuyết Thanh cố gắng né trái né phải nhưng điều vô dụng cô nghĩ cắn anh đau sẽ khiến anh ngừng lại... nhưng không phải, giống như càng kích thích dây thần kinh của anh..

Anh càng hôn sâu, cuồng dã hơn.

Dương Phong quấn lấy lưỡi cô không cho cô chạy trốn làm đầu lưỡi của cô cảm thấy tê rần... bờ ngực vì thiếu không khí mà phập phồng thở hổn hển...

Tuyết Thanh dùng hết sức, đánh anh, cào cấu, cũng chẳng ăn thua gì... miệng không thể nói, sức lực ngày cành yếu dần, quá tức giận với hành vi của anh, cô đưa tay lên nắm tóc anh.. có lẽ lần này Dương Phong đau thật, anh nghĩ tóc mình bị cô nắm giựt chắc tóc rụng cũng không ít, cả da đầu cũng tê rần... Thì ra đây mới là con mèo nhỏ của anh.... nhưng nếu chỉ một chút đau đớn mà dễ dàng buông cô ra, có lẽ cô quá xem thường anh rồi..

Chỉ cần một tay anh đã giam cầm hai tay cô ra phía sau, sau đó thô bạo lôi kéo chiếc áo khoác cô quăng xuống sàn.

Môi lưỡi giao hòa ngày càng nóng bỏng...

Vùng vẫy bằng mọi cách nhưng không thể nào thoát ra được, cả người Tuyết Thanh ngày càng yếu đi như không còn sức đôi chân như nhũng ra, cả người dựa hẳn vào anh... Mặc anh hôn, bàn tay không ngừng làm loạn trên người cô... bây giờ cả thở với cô còn khó khăn thì hơi sức nữa đâu mà phản kháng...

Nhìn người trong lòng đôi mắt bắt đầu mơ màng, ngoan ngoãn dựa vào ngực mình...

Dương Phong nhếch môi, bế ngang cô lên đi nhanh về phía giường....

-Á....

Tuyết Thanh hốt hoảng, bỗng thấy thân thể mình bị đưa lên cao... cô hét lên ôm chặt cổ anh... Khi cả thân thể được anh đặt xuống giường.. Tuyết Thanh nhanh chóng lom khom ngồi dậy định trốn chạy.

Dương Phong nhanh mắt kéo mạnh hai chân thon dài, leo lên ngồi ngang trên người cô... kẹp chặt hai chân cô lại... Còn mình thành thạo cởi nhanh quần áo... chỉ phút chốc... cả người anh chỉ còn chiếc quần lót... Thân hình cao lớn, săn chắc đầy hấp dẫn ngồi vắt ngang qua người cô.. Tuyết Thanh đỏ mặt quay sang chỗ khác nhưng miệng không ngừng la hét..."Phong anh điên rồi... anh buông em ra... anh không thể đối với em như vậy..."

Dương Phong im lặng phớt lờ sự phản kháng của cô. Anh chuyên tâm làm chuyện của mình...

-Á... không....

Nhưng có hét lớn cỡ nào thì chiếc áo len tội nghiệp cũng bị cởi ra bay một đường đẹp mặt rơi xuống sàn...

Mắt thấy anh đang kéo khóa quần của mình... Tuyết Thanh sợ đến mức bật khóc, chân đạp loạn xạ nhưng cũng không thoát được số kiếp... Nhìn chiếc quần lót bằng ren màu trắng còn nằm ngay cổ chân mình... Cả người cô chỉ còn chiếc áo ngực, dây áo cũng đã rơi xuống cánh tay mãnh khãnh...

Khiến Tuyết Thanh xấu hổ không thôi..."Huhu... đừng mà... sao anh có thể làm vậy với em... huhu... Phong anh không thể đối xử với em như vậy......"

Nhìn thân thể trắng mịn như ngọc, nuột nà xinh đẹp làm cả người Dương Phong nóng bừng... Anh khom người xuống hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ đang mếu máo, khóc nức nở..."Ngoan... không khóc mà bảo bối chỉ một chút nữa thôi em sẽ là của anh""Không... em không muốn... ừm"

Tiếng kháng nghị chưa nói hết đã bị anh phong bế miệng lại.... Nhưng lần này anh hôn rất dịu dàng, từng chút, từng chút một, như dẫn dắt cả linh hồn của cô... bàn tay thành thạo cởi móc áo lót của cô... ném hẳn xuống giừơng, bàn tay nhanh chóng phủ lên xoa nắn nơi mềm mại, khiến anh yêu thích không thôi.. Thân thể non nớt lần đầu biết đến mùi vị hoan ái của Tuyết Thanh làm sao chịu nổi những kích thích thế này... Cả người mềm nhũng như nước, mặc anh tung hoành trên thân thể của mình..."Ư... ừm.... đừng... em..."

Cái miệng nhỏ nhắn vừa được anh buông tha, Tuyết Thanh bật tiếng rên rỉ, cô muốn ngăn cảng, nhưng lời nói ra lại trở nên nức nở... Dương Phong liếm hôn chiếc cổ thon dài của cô... để lại các vết nước cùng các dấu màu hồng nhạt một đường hôn xuống ngậm hẳn bầu ngực đẩy đà của cô vào miệng, thích thú say sưa liếm mút, phát ra những tiếng động khiến người khác phải đỏ mặt...

Hai bàn tay nắm chặt ra giường...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!