Chương 1: Hẹn ước

Chiếc xe hơi sang trọng, băng băng chạy trên con đường mòn, hai bên được trồng rất  nhiều ngô đồng, mảnh đất rộng trãi dài màu xanh khung cảnh yên bình làm người ta lưu luyến, thư thái....

Trong xe người phụ nữ trung niên, nhìn đứa cháu trai ngoan ngoãn ngồi im lặng, mắt vô hồn nhìn ra cửa xe. Cậu bé có khuôn mặt rất đẹp, còn nhỏ nhưng đường nét rõ ràng... Chỉ tiếc là khuôn mặt u sầu, không cảm xúc đó không phù hợp với đứa bé tám tuổi.

Bà Dương đau lòng thở dài, từ ngày con dâu bà  lên lâm bệnh mà mất.. cũng đã nửa năm nhưng tình trạng đứa cháu trai của bà vẫn như thế không thay đổi, nó không còn vui vẻ, hoạt bát mà trở nên im lặng như tự nhốt mình vào thế giới riêng làm cả nhà bà lo lắng không thôi....

Hơn ai hết bà cũng xót thương đứa con dâu bạc mệnh, nhưng số trời đã định biết làm gì sao bây giờ. Con trai bà từ ngày vợ mất đau lòng đến độ quay cuồng với công việc bỏ bê cả đứa nhỏ.

Gia đình bà tiền của không thiếu nhưng sao lại bạc phước thế này...

Vì muốn cải thiện tình trạng của cháu trai, hôm nay bà dắt nó về quê thăm một người bạn thân nhất của bà... Để sự bình yên nơi đây có thể làm tâm tình nó tốt hơn...

Chẳng mấy chốc xe ngừng lại trước ngôi nhà nhỏ, hai bên đường vào nhà, trồng rất nhiều hoa hồng đỏ, có cả loài hoa mọc thành dây leo, nhìn nơi đây như một bức tranh thiên nhiên mộc mạc rực rỡ, mang một chút lãng mạng, nên thơ... Không lấy gì làm lạ tuy là vùng quê nhưng nơi đây là vùng đất cao, không khí se lạnh nên rất thích hợp trồng các loài hoa....

Chưa vào đến nhà đã có một cô bé có khuôn mặt xinh xắn, mái tóc xoăn tự nhiên được buộc cao phía sau.. Càng tôn thêm làn da trắng trẻo, khuôn mặt lanh lợi, đôi mắt đen láy to tròn, khi mỉm cười ánh mắt cong cong như trăng rằm.. Càng nhìn bà Dương càng thích đứa bé gái này..."Bà ơi.. bà tìm ai ạ?"

giọng cô bé trong trẻo, ngây thơ vang lên..."Cháu là cháu của Trần Nhã đúng không? có bà của cháu ở nhà không?""Ai thế Tiểu Thanh...?"

Từ trong nhà bước ra là một phụ nữ trung niên nông thôn, khi nhìn người đứng đó.. Hai mắt mở lớn mừng rỡ đi đến..."Ôi... sao đến mà không thông báo cho tôi biết...""Tôi muốn cho bà một bất ngờ ấy mà.. Trần Nhã bà béo lên phải không?... haha.."

Bà Dương vui vẻ trêu chọc bạn.."Không... không.. nào.. có.. béo... vào nhà.... vào nhà..."

Hai người lớn tay bắt mặt mừng vui vẻ, hai đứa nhỏ thì im lặng đứng nhìn nhau...

Cô bé nghiêng đầu quan sát bé trai nghĩ thầm..

Ôi thật đáng yêu nha sao con trai mà lại xinh đẹp như vậy.... nhưng khuôn mặt sao mà lạnh lùng thế không biết..

Thấy cô bé đôi mắt to tròn hết nghiên qua nghiên lại, quan sát cậu... như người ngoài hành tinh, ánh mắt vô hồn ngày thường ánh lên một chút vui vẻ.. Vẻ mặt xinh xắn, lanh lợi, biến dạng hóa nhiều cảm xúc khiến cậu nhóc cảm thấy thích thú...

Ngôi nhà tuy nhỏ nhưng vô cùng sạch sẽ...

Trần Nhã cũng biết được biến cố xảy ra trong gia đình bạn mình..."Bà với Tiểu Phong ở lại đây chơi lâu một chút.. Tuy nhà tôi nghèo nàn nhưng sẽ không để hai người đói đâu..."

Bà Dương gật đầu mỉm cười, sau đó nhìn bé con đứng sau lưng bà Trần..."Cháu gái, cháu tên gì? đến đây nào... sao mà xinh thế không biết.."

Bà rất thích có một đứa cháu gái, trắng trẻo, xinh xắn mềm mại ôm vào thật thích..

Nhưng con dâu bà... haiz.... Bà Dương thở dài càng nghĩ chỉ thêm đau lòng..."Dạ.. Cháu tên Tuyết Thanh ạ"

Tuyết Thanh bước đến gần bà Dương lễ phép trả lời đôi mắt đem láy chớp chớp, không kìm được liếc nhẹ người bên cạnh...

Tuyết Thanh!

Cậu bé tuy im lặng nhưng trong lòng lặp lại cái tên vẻ xa lạ nhưng nghe qua lại khiến người khác khó quên.."Tên rất hợp với cháu.. đều đẹp như nhau.. haha"

Bà Dương vui vẻ cười rộ.. Cháu gái được khen, bà Trần cũng không giấu nổi vui vẻ... Cháu gái bà từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương cha mẹ.

Hai vợ chồng con trai bà  ly hôn, mẹ nó lấy chồng khác chưa bao giờ về thăm, còn con trai bà sau khi thất bại trong hôn nhân.. nó xin qua Nhật hợp tác lao động mấy năm mới về một lần.. Nên từ nhỏ Tiểu Thanh đã ở với bà; con bé rất lanh lợi thông minh và ngoan ngoãn..

Hàng xóm ai cũng thích và thương yêu con bé.

Cháu gái bà rất thích hoa hồng đỏ... cả khu vườn ngoài kia là do chính tay ba nó trồng cho nó.. Con bé xem như bảo vật, chăm sóc cẩn thận từng ly từng tý....

Nó chưa bao giờ hỏi về mẹ, những lúc thấy lũ trẻ hàng xóm có ba mẹ đầy đủ, bà chỉ biết ôm cháu gái vào lòng thương xót cho con bé.. có lần bà hỏi

-

"Tiểu Thanh có nhớ mẹ không?.."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!