Trần Cẩm Tô không dám ở lại bệnh viện lâu. Sau khi băng bó vết thương xong, bà ta lập tức về nhà.
Vừa vào cửa, cuối cùng cũng bước vào khu vực bảo vệ, trái tim hoảng loạn của Trần Cẩm Tô mới dần ổn định.
Điện thoại của Trần Cẩm Tô đã sớm hết pin. Bà ta sạc pin rồi khởi động máy, có thông báo tin nhắn mới.
Thẩm Thanh Hòa.
Tim Trần Cẩm Tô run lên. Chỉ nhìn thấy cái tên thôi cũng đủ khiến bà ta có cảm giác nguy hiểm và bất an.
Thẩm Thanh Hòa: [Trần Cẩm Tô, hôm nay đây là lời cảnh cáo cho bà. Bà có giỏi thì cứ nhắm vào tôi, nếu lại vì tôi mà làm hại người bên cạnh tôi, tôi sẽ giết bà. Sợ à? Muốn báo cảnh sát sao? Haha, tôi tùy thời phục vụ, chỉ cần bà không sợ hành vi độc ác của bà sẽ đồng thời công bố với công chúng, bà cứ việc đi báo cảnh sát. Bao gồm cả lịch sử trò chuyện này, bà có thể lưu lại làm bằng chứng để sau này tố cáo tôi, tôi cũng không sợ.
Tôi cảnh cáo bà, bà không được làm hại người bên cạnh tôi, nếu bà dám ra tay với Thẩm Giáng Niên, bà hãy chuẩn bị sẵn sàng, trừ khi bà giết chết tôi ngay tại chỗ, nếu không bà và người nhà họ Trần của bà cả đời đều phải sống trong sợ hãi...]
Trần Cẩm Tô nắm chặt điện thoại, giận dữ khó kiểm soát. Bà ta vô số lần hối hận vì sự mềm lòng ban đầu, nếu không bà ta đã không bị khống chế như bây giờ.
Nếu không phải Lục Chi Dao, bà ta sẽ không niệm tình cảm mà bỏ qua. Giờ đây, Lục Chi Dao lại biến mất không còn tăm hơi.
Trần Cẩm Tô cuối cùng cũng gọi được cho Lục Chi Dao. Mãi một lúc sau mới có người bắt máy: "Trần tổng, có gì chỉ giáo?"
"Mẹ bị thương."
"Sao vậy?"
"Thẩm Thanh Hòa dùng dao đâm mẹ bị thương."
"..."
Sau một lúc lâu, đầu dây bên kia điện thoại không có bất kỳ động tĩnh nào. "Bây giờ con trốn ở đâu tiêu dao sung sướng hả, còn không mau đến dọn dẹp mớ hỗn độn này đi. Thẩm Thanh Hòa điên loạn cả rồi, con là đang buộc mẹ phải ra tay với nó sao?"
Lại sau một lúc lâu: "Trần tổng, chuyện của ngài và Thẩm tổng, con không muốn hỏi đến, các người thích làm loạn thì cứ làm loạn, làm loạn đến cuối cùng kiệt sức, các người cũng chỉ có thể dừng lại."
"Mẹ bị thương cô mặc kệ, Thẩm Thanh Hòa bị thương con cũng mặc kệ sao?"
"... Con mặc kệ."
"Vậy Lục Mạn Vân đang nằm bệnh viện bất tỉnh nhân sự thì sao?"
"Ngài nói cái gì?"
"Lục Mạn Vân gặp tai nạn xe, đang nằm bệnh viện hôn mê bất tỉnh."
".... Ngài nói thật sao?"
"Mẹ sẽ lấy loại chuyện này ra mà đùa giỡn sao?"
Đô, điện thoại của Trần Cẩm Tô bị cúp. Lục Chi Dao lập tức gọi cho Thẩm Thanh Hòa. Thẩm Thanh Hòa đang một tay chải lông cho Viên Bảo. Lông tơ mềm mại thon dài vuốt ve trong lòng bàn tay, làm dịu đi nỗi đau của Thẩm Thanh Hòa lúc này.
"Em bị thương?" Lục Chi Dao đi thẳng vào vấn đề. Thẩm Thanh Hòa nhíu mày, lại là Trần Cẩm Tô...
"Lục Chi Dao, tôi mặc kệ chị ở đâu, cứ ở đó mà ngây ngốc, đừng về, đừng động, đừng hỏi đến."
"Vậy, Lục Mạn Vân cũng thật sự bị thương nằm bệnh viện chưa tỉnh lại sao?" Lục Chi Dao nghẹn ngào hỏi.
"..." Thẩm Thanh Hòa hít sâu, im lặng nói: "Chị trở về, mọi thứ sẽ không thay đổi, cho nên đừng trở về làm thêm phiền phức."
"Thẩm Giáng Niên đâu?"
"Em ấy vẫn ổn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!