Xét về lý, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn có thể nói là ước gì được nấy, cô nghĩ gì, Thẩm Thanh Hòa đều giúp cô thực hiện, dù cho không hoàn toàn thỏa mãn, nhưng ít ra giờ phút này thân thể cô không hề bị hắt hủi, ngược lại còn được đối đãi dịu dàng tử tế.
Từ những cử chỉ thân mật ban đầu đến sự giao tiếp sâu sắc sau đó, một người thể xác và tinh thần đều hưởng thụ phát ra những âm thanh vui sướng, một người khó kiềm chế liền hơi chút buông thả...... Hoàn toàn không có vấn đề gì trong quá trình.
Nhưng vì sao kết cục lại là bị một chân đạp văng ra? Thẩm Thanh Hòa lần đầu tiên trong đời ngơ ngác. Nhưng thực tế đúng là như vậy, tiểu gia hoả trên sô pha, mặt đỏ bừng, trong mắt nổi lên một chút giận dữ, hơn nữa còn chất vấn cô:
"Rốt cuộc người đã làm gì em?"
Cũng may Thẩm Thanh Hòa tay chân nhanh nhẹn, không đến nỗi ngã xuống đất, cô đưa tay xoa xoa vết ướt trên khóe môi,
"Em nghe tôi giải thích." Thẩm Thanh Hòa không ngờ, có một ngày, cô lại phải dùng câu mở đầu như vậy.
Đầu óc Thẩm Giáng Niên lúc này đã là một mớ bòng bong, căn bản không nghe thấy Thẩm Thanh Hòa đang nói gì, cũng không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra trước đó,
"Người quay mặt đi! Mau lên!" Thẩm Giáng Niên hung hăng gào lên, cảm giác say khiến sự hung dữ của cô yếu đi vài phần, Thẩm Thanh Hòa quay mặt đi, nhớ tới con mèo nhỏ kia vừa rồi, vừa hung vừa đáng yêu.
Thẩm Giáng Niên mặc quần, vừa động đậy...... ký ức bắt đầu thức tỉnh, mọi thứ đều có thể lừa gạt cô, nhưng cơ thể thì không. Cơ thể cô, vẫn còn dư âm rộn ràng, chẳng lẽ vừa rồi...... Thẩm Giáng Niên dùng sức lắc đầu, không được, trước không thể nghĩ, mau chóng mặc quần.
Thẩm Giáng Niên nhìn quanh bốn phía, đây là nơi nào? Cô hoàn toàn xa lạ.
Đứng lên kéo quần, chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã, nhưng Thẩm Thanh Hòa quay lưng về phía cô tay mắt lanh lẹ, một cái xoay người đỡ lấy eo nhỏ, đưa người vào lòng, mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng,
"Muốn làm gì muốn làm gì!"
Dù cô không muốn nghĩ, nhưng những ký ức vụn vặt trước đó theo dư âm rộn ràng từ sâu trong cơ thể, từng chút một trồi lên mặt nước.
Muốn làm gì?
Đây thật là một câu hỏi dễ gây hiểu lầm.
Thật muốn...... ừm, hình ảnh không hài hòa, Không muốn làm gì. Thẩm Thanh Hòa thu lại ý định sắp triển khai, thấy người trong lòng mặt đỏ bừng, đoán rằng cô có lẽ đã nhớ ra gì đó,
"Trước đó bọn mình vừa ăn đồ nướng vừa uống rượu, sau đó tôi đưa em đến đây uống tiếp."
"Sao lại đưa em đến đây!"
Thẩm Giáng Niên giở giọng kẻ ác cáo trạng trước, theo chủ trương tiên hạ thủ vi cường, lên án trước đủ loại hành vi xấu xa của Thẩm Thanh Hòa,
"Người chắc chắn là có mưu đồ gây rối với tôi!"
Thẩm Giáng Niên trong lòng xấu hổ đến đỏ bừng, rõ ràng là chính mình cầu người ta gây rối với mình...... Thẩm Giáng Niên hận cơ thể của mình chết đi được, không chịu nổi một chút trêu chọc của Thẩm Thanh Hòa.
"Đúng, tôi có mưu đồ gây rối với em, mới đưa em đến đây uống rượu." Thẩm Thanh Hòa sợ tiểu gia hoả làm ầm ĩ to hơn nữa, cúi đầu giúp cô cài quần,
"Bây giờ em tỉnh rượu rồi, tôi đưa em về."
Rượu, đương nhiên chưa tỉnh hẳn, nhưng mà cũng tỉnh được chút ít.
Thẩm Giáng Niên ngồi trên xe vẫn còn ngáp, đến khu căn hộ CBD, Người về công ty à?
Ừm.
Khóe môi Thẩm Giáng Niên giật giật, làm hung thì vẫn làm hung vậy đó, chứ vẫn không nỡ để Thẩm Thanh Hòa rời đi, nhưng lại không thể nói gì,
"Vậy người đi đi, em nhìn người đi."
"Không cần, em lên trước đi," Thẩm Thanh Hòa muốn nhìn Thẩm Giáng Niên lên nhà rồi mới rời đi.
"Em muốn xem người đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!