Chương 44: Xung đột chính diện

Edit: Koliz

Nếu như muốn cùng Chu Nghiêu Uẩn đi gặp Vương Minh Vũ, vậy không thể kéo dài được nữa.

Quý Trần Ai suy tính hết hai giờ, cuối cùng vẫn là dùng ý kiến của Tiểu Thất, nhưng anh cũng không nói cụ thể thân phận của Vương Minh Vũ cho Chu Nghiêu Uẩn, chỉ nói với Chu Nghiêu Uẩn, muốn cậu đưa mình đi gặp một người.

Chu Nghiêu Uẩn hỏi Quý Trần Ai người kia là ai, Quý Trần Ai hàm hồ nói:

"Không tính là bằng hữu."

Nghe vậy, Chu Nghiêu Uẩn liền biết Quý Trần Ai không muốn nói, nếu Quý Trần Ai đã không muốn nói, Chu Nghiêu Uẩn sẽ không hỏi, chỉ hỏi thời gian cụ thể cùng địa điểm gặp mặt.

Quý Trần Ai nói thời gian đại khái là ngày mai, địa điểm còn chưa xác định.

Chu Nghiêu Uẩn nhìn Quý Trần Ai, gật đầu.

Sau đó, Quý Trần Ai lại liên lạc với Vương Minh Vũ một chút, điện thoại nối thông xong, giọng nói của Vương Minh Vũ có chút tức giận đến nổ phổi truyền tới, gã nói:

"Con mẹ nó mày đến cùng muốn làm gì?!"

Quý Trần Ai miễn cưỡng nói:

"Tức giận thương thân, ngoài mặt lẫn lộn, tại sao phải tạo lập thái độ bết bát như thế chứ."

Vương Minh Vũ cả giận nói:

"Mày đến cùng muốn làm gì? Những thứ đó mày lấy ở đâu ra ra! Tao nhắc nhở mày, đừng để cho tao biết mày là ai, nếu không tao sẽ lấy mạng mày!"

Giọng nói của Vương Minh Vũ chính là tức giận, nhưng phía sau loại phẫn nộ này, lại có thể cảm nhận được khủng hoảng sâu trong nội tâm mà gã lộ ra, giao dịch giữa gã và Hứa Vân Sùng là phi thường tư mật, ngay cả thủ hạ thân cận nhất của Hứa Vân Sùng cũng không biết, nhưng người bên đầu kia điện thoại, lại đem ghi chép giao dịch giữa gã và Hứa Vân Sùng, cùng một vài người không nhận ra nào đó đều đào lên toàn bộ.

Qua máy biến giọng khiến thanh âm người kia phá lệ băng lãnh, Vương Minh Vũ nghe thấy đầu bên kia điện thoại nói:

"Bây giờ là anh muốn mạng của tôi, hay là tôi muốn mạng của anh?"

Vương Minh Vũ liền đổ một thân mồ hôi lạnh, gã cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, một lát sau, mới trấn định nói: Mày muốn gì? Gã biết, nếu như không phải muốn giao dịch, người kia cũng không cần phải uy hiếp mình.

Quý Trần Ai không có cảm tình gì đối với Vương Minh Vũ, nói chính xác là đối với hết toàn bộ những người có liên quan tới buôn bán nhân khẩu đều không có cảm tình gì, nghe thấy Vương Minh Vũ đè nén tức giận xuống, giả vờ trấn định hỏi anh muốn gì, rốt cục nở nụ cười, anh nói:

"Chúng ta gặp một mặt đi."

Vương Minh Vũ nói:

"Gặp mặt? Mày muốn gì?"

Quý Trần Ai nói:

"Mười giờ sáng ngày mai, tại Cửu cầu góc phía tây nam công viên Đa Giác, anh tốt nhất đừng có mang theo những người khác, nếu không tôi không bảo đảm những thứ đó sẽ rơi vào trong tay người nào."

Vương Minh Vũ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Tiểu Thất nghi ngờ nói: Gã thật sự sẽ đi?

Quý Trần Ai cười cười: Đương nhiên.

Kỳ thực những thứ Tiểu Thất gửi cho Vương Minh Vũ, hoàn toàn không đủ để chứng minh gã và Hứa Vân Sùng có quan hệ với bọn buôn người, chỉ có thể chứng minh hai người bọn họ đang cấu kết với nhau làm công việc gì đó trái pháp luật thu lãi kếch sù, nhưng những thứ này cũng đã đủ khiến Vương Minh Vũ hoảng lên, bởi vì nếu quả thật xảy ra chuyện, gã chính là quân cờ bị Hứa Vân Sùng vứt bỏ.

Vương Minh Vũ rất khủng hoảng, làm cho gã sợ nhất là, gã không dám nói cho Hứa Vân Sùng chuyện này, chỉ có thể nghĩ lợi dụng cơ hội gặp mặt ngày mai, trực tiếp xử lý xong người dám cả gan uy hiếp gã này.

Quý Trần Ai sao có khả năng không biết Vương Minh Vũ đang nghĩ gì, chó cùng rứt giậu, nếu không nhảy qua, cũng chỉ có thể bị đánh chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!