Edit: Koliz
Beta: Koliz [2017.06.28]
Từ An Khang nằm mơ ròng rã mười mấy ngày, nội dung giấc mơ, hắn đã không muốn nhớ lại. Thân thể đau nhức cùng tâm tình tuyệt vọng kia, dường như thông qua giấc mơ đã cảm hoá linh hồn của hắn, ban ngày hắn trở nên phờ phạc, buổi tối lại không dám ngủ.
Phát sinh tình huống như vậy, không chỉ một mình Từ An Khang.
Trong đám quay chụp Từ An Khang tham gia, có rất nhiều người bị bệnh giống hắn, bọn họ cũng gặp phải giấc mơ khủng bố, trong mơ bọn họ biến thành động vật mình đã tự tay hành hạ đến chết, sau đó sẽ bị bản thân trong mơ, từng chút dùng phương thức tàn khốc nhất hành hạ đến chết.
Từ An Khang đã từng giải phẫu sống một con mèo nhỏ, lúc đó hắn cảm thấy rất hưng phấn, rất vui sướng, thế nhưng đến ngày hắn không chịu đựng được cơn buồn ngủ, mơ màng tiến vào giấc mộng, hắn mới hiểu được cái gì gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống.
Giấc mơ đó quá chân thực, chân thực đến mức Từ An Khang thậm chí cảm thấy hiện thực mới phải là giấc mơ, hắn sau khi tỉnh lại, đối với bản thân tàn khốc trong mơ kia sinh ra một loại chán ghét cùng thống hận khó có thể dùng lời diễn tả được, cho nên hắn đập nát toàn bộ gương trong nhà, sau đó giống như động vật nhỏ đáng thương, thống khổ co rúc ở góc tường.
Chuyện như vậy, nhìn thếnào cũng đã vượt ra khỏi phạm vi khoa học. Một vài người có quyền thế trong đám bắt đầu nỗ lực tìm kiếm sự trợ giúp, Từ An Khang quen một quý phụ, bà ta đã mời cao tăng đến nhà, muốn tìm ra hết bài này đến bài khác nguyên nhân ác mộng.
Nhưng có mời cao tăng, ác mộng vẫn tiếp tục, rất nhanh liền có người xuất hiện vấn đề tinh thần, bọn họ ở trên mạng khóc ròng ròng mở bài viết, nói ra toàn bộ sự tình mình trải qua, muốn được mọi người tha thứ.
Ngay tại thời điểm không khí tuyệt vọng không ngừng lan tràn, trong một diễn đàn bí mật Từ An Khang thường lướt, xuất hiện một bài viết, tiêu đề bài viết là sáu chữ lớn màu đỏ như máu
"Các ngươi biết sai rồi sao?"
Mà nội dung bài viết, chỉ là một câu nói
"Hì hì hì hì hi, các ngươi biết sai rồi sao?"
Bài viết này ban đầu căn bản không có người bình luận, nhưng kỳ quái lại không chìm xuống, chẳng những không chìm, còn lấy sắc đỏ thẫm tươi đẹp nhất, tung bay ở vị trí bắt mắt nhất trang đầu.
Có người bắt đầu không ngừng thóa mạ trong bài viết này, nhưng mấy lời đó rất nhanh bị người gỡ đi.
Từ An Khang nhìn bài viết này sáng mắt lên, hắn lập tức gọi điện thoại cho một người bạn quay chụp, hỏi người kia có thể tìm địa chỉ IP của bài viết này hay không.
Người bạn kia một lời đáp ứng, hắn ta gần đây cũng bị giấc mơ quấy nhiễu, nghe Từ An Khang đơn giản thuật lại xong, bèn cảm thấy bọn họ có thể nhờ bài viết này mà thoát khỏi hiện tượng này.
Nhưng mà, không lâu sau đó Từ An Khang liền nhận được điện thoại của bạn hắn, ở đầu bên kia điện thoại, giọng người bạn của Từ An Khang run rẩy lợi hại, hắn ta nói:
"Này, An Khang, nếu như thứ chỉnh chúng ta, thật sự không phải là người thì làm sao bây giờ."
Từ An Khang nghe vậy sững sờ, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ không dám tin tưởng: Mày tra ra cái gì?
Bạn hắn rít lên:
"Địa chỉ IP của bài viết này … Chính là IP của tao…"
Từ An Khang nắm điện thoại ngốc tại chỗ, hắn thấy bài viết chữ màu đỏ, đột nhiên sụp xuống khóc rống lên.
Khoảng thời gian này Quý Trần Ai vẫ luôn sử dụng
"Ngược tàn phế tự ngộ", anh lôi tất cả bài viết ngược đãi động vật anh có thể nhìn thấy ra sử dụng, thú vị nhất chính là, anh tìm được một bài viết trong diễn đàn lớn nhất toàn quốc mấy năm trước — bài viết này vạch trần việc lấy gan gấu trái phép, lúc đó cũng đưa tới phẫn nộ của rất nhiều người trên mạng.
Đáng tiếc người dân tức giận, pháp luật thành phố cũng tới, đã nhanh chóng xét xử, tuy nhà máy sử dụng phương pháp này xin lỗi với đại chúng, nhưng sản phẩm của họ lại bán càng ngày càng chạy — bởi vì phần lớn người mua thuốc đều cảm thấy thứ bọn họ sử dụng là gan gấu mới, chất lượng khẳng định rất tốt.
Quý Trần Ai dùng kỹ năng hài lòng, mà bài viết Tiểu Thất phát ra kia, cũng trong thời gian thật ngắn, chứa đầy người xưng tội.
Ban đầu người nằm mơ chỉ là bộ phận số ít, nhưng theo phạm vi Quý Trần Ai sử dụng kỹ năng mở rộng, số người bị dính cũng bắt đầu tăng lên, những người quan sát từ cười trên sự đau khổ của người khác, cũng biến thành một thành viên trong nhóm nằm mơ, mà sợ hãi trên người bọn họ, không ít hơn chút nào so với phía trước những người ban đầu.
Số người nằm mơ càng ngày càng nhiều, vào lúc những người này sắp không chịu được nữa, trong diễn đàn có một nữ sinh đột nhiên đăng bài viết, bên trong bài viết, cô ta kể lại cặn kẽ chuyện của chính mình, đồng thời nói cô ta không tiếp tục thấy ác mộng nữa.
Căn cứ vào miêu tả của cô nữ sinh này, cô ta chỉ mới tiến vào giới, ngược đãi động vật khá ít, mà giờ phút này, đã chân chính hối hận về hành động của mình, trong văn tự của cô ta, có thể thể thấy được cảm xúc kịch liệt — cô ta, thật sự hối hận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!