Edit: Koliz
Beta: Koliz [2017.04.26]
Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn mấy ngày sau đó cùng đến chỗ Chu Nghiêu Uẩn dẫn Quý Trần Ai về.
Lúc đưa Quý Trần Ai rời đi, Chu Nghiêu Uẩn đứng ở cửa cáo biệt bọn họ, cậu nói: Ca, chờ em.
Quý Trần Ai nhìn bộ dáng nghiêm túc của Chu Nghiêu Uẩn, khẽ gật đầu.
Trên đường ra sân bay, Quý Trần Ai giống như tùy ý hỏi:
"Mẹ, rốt cuộc em đi đâu vậy?"
Vương Chi Tú đang nói chuyện cùng Chu Dục Miễn, nghe Quý Trần Ai hỏi như vậy, nụ cười trên mặt nhạt đi rất nhiều, bà thở dài nói:
"Con cũng không phải không biết, người nhà bọn họ đã tới tìm nó nhiều lần."
Quý Trần Ai trầm mặc không lên tiếng, anh không có ký ức về việc này.
Vương Chi Tú nói:
"Nếu như không phải lúc trước… Tiểu Uẩn đã sớm phải đi rồi."
Quý Trần Ai biết Vương Chi Tú nói lúc trước là ý gì, đơn giản chính là việc nhà bọn họ vì cứu mạng Chu Nghiêu Uẩn, khiến Chu Nghiêu Cần cả đời tàn tật, quả thực, từ điểm này mà nói, Vương Chi Tú thật sự có ơn với Chu Nghiêu Uẩn.
Bậc cha mẹ mỗi ngày đều phải đi làm, ít ở nhà hơn Chu Nghiêu Uẩn, huống hồ bọn họ cũng không hiểu Chu Nghiêu Cần như Chu Nghiêu Uẩn.
Vương Chi Tú nói:
"Cha mẹ Tiểu Uẩn cũng không phải người bình thường… Nó sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, Tiểu Cần, con đừng quá thương tâm."
Quý Trần Ai nghe vậy, chỉ gật gật đầu, cả Vương Chi Tú lẫn Chu Dục Miễn đối với cha mẹ Chu Nghiêu Uẩn đều là một bộ giữ kín như bưng, bởi vậy có thể nhìn ra, gia thế Chu Nghiêu Uẩn xác thực không đơn giản.
itsukahikari. wordpress. com
Lúc về đến nhà, đã là xế chiều.
Vương Chi Tú sợ Chu Nghiêu Cần thương tâm, cho nên làm một bàn thức ăn phong phú, bà nói:
"Tiểu Cần, sau này ba mẹ không thường ở nhà, nếu con muốn cái gì, nhất định phải nói cho mẹ biết."
Chu Dục Miễn tiếp lời nói:
"Chúng ta mời dì làm cơm hồi trước tới làm bữa trưa cho con, mỗi ngày con muốn ăn món gì thì nói cho dì ấy biết."
Quý Trần Ai cảm thấy như vậy rất tốt, vì thế thuận theo đáp lại.
Lúc ăn cơm tối, đúng lúc trong ti vi phát tin tức tài chính và kinh tế, Quý Trần Ai ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy người mà Tiểu Thất cung cấp tin tức, Hứa Vân Sùng đang tiếp phóng viên phỏng vấn.
Hắn tuổi nhỏ tài cao, mà đã ngồi ở vị trí cao, thường rất ít khi công khai lộ diện, bất quá lần này lại ngoại lệ.
Tiểu Thất cũng nhìn thấy Hứa Vân Sùng, nó nói:
"Hừm, tôi sâu sắc cảm nhận được năng lượng tiêu cực nồng nặc từ trên người hắn."
Quý Trần Ai:
"Cậu qua TV có thể cảm thấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!