Edit: Koliz
Beta: Koliz [2017.04.05]
Quý Trần Ai không biết Chu Nghiêu Uẩn muốn đi đâu, Chu Nghiêu Uẩn không nói, anh cũng không hỏi.
Ngược lại sau khi Vương Chi Tú biết tin này lại yên tâm, bà qua điện thoại dặn dò Quý Trần Ai rất nhiều, sau đó nói với anh hai ngày nữa sẽ bắt anh phải đi về nhà.
Quý Trần Ai nghe Vương Chi Tú cằn nhằn liên miên, không hề cảm thấy thiếu kiên nhẫn một chút nào.
Cuối cuộc trò chuyện, Vương Chi Tú nói một câu:
"Tiểu Cần, đừng trách Tiểu Uẩn, nhà chúng ta không nợ nó, nó cũng không nợ nhà ta."
Quý Trần Ai nghe vậy sững sờ, mơ hồ nhìn ra bên trong trong lời này của Vương Chi Tú ngầm có ý tứ.
Vương Chi Tú tiếp tục nói:
"Nếu con muốn trách, thì trách ba mẹ đi, là chúng ta không có năng lực…"
Quý Trần Ai cùng Vương Chi Tú gọi điện thoại xong, Tiểu Thất thông báo anh có thêm một phần ký ức, lần thứ hai được giải tỏa.
Quý Trần Ai xem ký ức bị lãng quên kia của Chu Nghiêu Cần, cuối cùng cũng coi như rõ phần nào vì sao ký ức này lại chứa nhiều năng lượng tiêu cực, bị Tiểu Thất mạnh mẽ khóa lại.
Chu Nghiêu Uẩn không phải là con ruột nhà họ, thân thế của cậu là một bí ẩn, nhưng Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn đều coi cậu như con ruột mà yêu thương, nếu không ở thời điểm đối mặt với hai lựa chọn giữa mạng Chu Nghiêu Uẩn và chân Quý Trần, cuối cùng cũng chọn Chu Nghiêu Uẩn.
Chu Nghiêu Cần sau khi biết Chu Nghiêu Uẩn không phải con ruột của Chu gia, tính cách càng thêm quái dị, anh ta không nói chuyện với người khác, cả ngày nhốt mình trong phòng, giống như hận thế giới này đến tột cùng.
Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn đối với Chu Nghiêu Cần thật sự không nhẫn tâm được, chỉ có thể buông anh ta.
Nhưng chẳng ai nghĩ tới, Chu Nghiêu Cần cuối cùng vẫn lựa chọn cái chết, anh ta đố kị với Chu Nghiêu Uẩn, nhưng người anh ta hận nhất, lại chính là anh ta.
Chu Nghiêu Cần ghét bản thân như vậy, ích kỷ, cực đoan, mẫn cảm, hoàn toàn không hợp với thế giới này.
Hơn nữa việc Lưu Tử Minh quấy rối Chu Nghiêu Cần khiến Chu Nghiêu Cần hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới này, một lọ thuốc ngủ, đưa anh ta đi tới một thế giới khác, cũng để Quý Trần Ai một lần nữa được sống.
itsukahikari. wordpress. com
Thời gian Chu Nghiêu Uẩn rời đi đã xác định là một tuần sau, Quý Trần Ai cũng sẽ lập tức rời khỏi nơi này, Chu Nghiêu Uẩn không còn đi học, anh có chờ ở đây cũng không có ý nghĩa.
Trước lúc rời đi, Quý Trần Ai còn có việc cần làm, anh ở trong phòng ngủ, lấy di động ra bấm số điện thoại Trầm Thư Nhã, điện thoại vang lên hai tiếng sau rồi thông, giọng Trầm Thư Nhã từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, bà nói: Vâng, ai vậy?
Quý Trần Ai trầm mặc chốc lát, hỏi:
"Xin hỏi là bác Trầm?"
Trầm Thư Nhã ừ một tiếng.
Quý Trần Ai nói:
"Cháu là bạn của Quý Trần Ai…"
Hô hấp của Trầm Thư Nhã dồn dập một chút, thanh âm của bà trở nên hơi khàn khàn: Cậu có chuyện gì?
Quý Trần Ai nói:
"Ừm… cháu muốn hỏi, bác có khỏe không ạ."
Trầm Thư Nhã nghe câu câu hỏi này, lại hừ lạnh một tiếng, rồi bà khàn khàn đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!