Edit: Koliz
Beta: Koliz [2017.03.08]
Người đàn ông vào phòng bệnh Quý Trần Ai khi nãy, sau khi rời khỏi bệnh viện thì lên một chiếc ô tô, nhanh chóng biến mất ở cửa bệnh viện, hắn ở trên xe thay bộ cảnh phục ra, sau đó rút điện thoại nói:
"Vừa nãy tôi đi hỏi, cậu ta chẳng biết gì hết."
Bên kia không biết nói điều gì, hắn đáp lại hai tiếng xong, liền mắng:
"Nếu để tôi biết là ăn cây táo rào cây sung, tôi sẽ tự tay bắn chết nó."
Hai người nố thêm vài việc không quá quan trọng, cuối cùng người đàn ông nói:
"Chuyện này huyên náo lớn thế, cậu sẽ không bị liên lụy chứ?"
Đầu bên kia điện thoại trả lời lại, biểu tình vốn u ám của hắn cũng hơi hơi sáng sủa hơn một chút, hắn nói:
"Được rồi, tôi sẽ đuổi hướng bên kia, hẹn gặp lại."
Nói xong, hắn treo điện thoại.
Chu Nghiêu Uẩn và Từ Nghệ Đại sau khi phát hiện chuyện này, sắc mặt đều không dễ nhìn lắm, bọn họ liếc nhìn Quý Trần Ai có chút thất hồn lạc phách, trong lúc nhất thời càng không biết nên nói gì.
Buôn người giống như ma tuý vậy, đều là công việc lãi kếch xù. Buôn người thậm chí không cần tiền vốn, chỉ cần người nọ có ác tâm, đầu óc lại tốt một chút là đủ để đảm nhận công việc này.
Một đứa bé bán đi thấp nhất cũng hơn vạn nguyên*, trừ đi phí chuyên chở xong, tất cả đều là lợi nhuận, một tháng bán một người, so với tiền lương giai cấp lao động thì giàu có hơn rất nhiều.
(*: yuan, đơn vị tiền tệ Trung Quốc, 1 nguyên ~ 3500 vnđ.)
Đương nhiên, với việc hoàn thiện luật pháp quốc gia, việc trừng phạt bọn buôn người cũng càng ngày càng nặng, bất quá chỉ cần một ngày lợi ích của dây xích này vẫn còn, nghề buôn người tuyệt đối không thể biến mất hoàn toàn, chẳng khác gì độc dược.
Quý Trần Ai động vào lợi ích của dây xích này, khẳng định động chạm tới vài người khá quan trọng, cho nên gặp phải trả thù cũng là việc rất bình thường.
Bất quá dù vậy, Quý Trần Ai cũng không định dừng tay. Lúc gã giả làm cảnh sát kia tiến vào, Tiểu Thất đã lập tức cảnh báo với anh rằng giá trị năng lượng tiêu cực trên người người này rất rất nhiều, nhất định phải cẩn thận.
Mà Quý Trần Ai, thành thật nhân cơ hội đóng vai một thiếu niên yếu đuối bị dọa sợ, anh nhào vào trong lồng ngực Chu Nghiêu Uẩn, vừa run lẩy bẩy vừa làm bộ đáng thương nhìn về phía người kia, chỉ có điều trong lòng đều là ý nghĩ máu me.
Quý Trần Ai muốn người trước mắt chết đi, hơn nữa chết càng thảm càng tốt.
itsukahikari. wordpress. com
Lần đầu tiên giết người đi qua vẫn chưa sinh ra ảnh hưởng nghiêm trọng gì với Quý Trần Ai, thậm chí lúc anh giết người xong còn trực tiếp ngã trên mặt đất ngủ vù vù, bộ dạng không tim không phổi kia, khiến Tiểu Thất nhìn vô cùng bất đắc dĩ.
Tiểu Thất vào thời điểm Quý Trần Ai tỉnh lại có hỏi qua anh, anh không sợ sao?
Quý Trần Ai hỏi ngược lại Tiểu Thất anh cần phải sợ cái gì.
Tiểu Thất nói:
"Là một nhân loại, sau khi giết chết đồng loại của mình, không nên có cảm giác tội lỗi sao?"
Quý Trần Ai nói thẳng:
"Tôi và loại cặn bã đó không phải là đồng loại."
Từ trong miệng lão tứ, Quý Trần Ai rất rõ ràng, nếu như anh không có tiểu Thất, vậy hiện tại Quý Trần Ai đại khái đã biến thành một phế vật mồm không thể nói, mắt không thể nhìn, tay chân đều đứt rời.
Mềm lòng của Quý Trần Ai đã sớm dùng hết rồi, có tiểu Thất làm hậu thuẫn, vậy nên thời điểm đối mặt với những người này hoàn toàn thu hồi lòng thương hại của bản thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!