Edit: Koliz
Beta: Koliz [2017.01.06]
Tình cảnh này phát sinh quá đột ngột, cho nên hầu hết mọi người vẫn chưa kịp phản ứng đến cùng là thế nào.
Tới khi có người nhìn những người kia quỳ trên đất không ngừng rập đầu lạy nhận sai, lấy điện thoại ra báo cảnh sát về kia mấy tên trộm kia, Chu Nghiêu Uẩn đi mua vé mới trở lại.
Cậu cầm trên tay ba tấm vé, đi tới bên cạnh Chu Nhạc Lăng hỏi:
"Tiểu Lăng, đây là sao vậy?"
Chu Nhạc Lăng cũng một mặt không hiểu ra sao: Không biết nữa… Tiếp theo, cô liền kể lại toàn bộ chuyện vừa mới xảy ra cho Chu Nghiêu Uẩn nghe.
Chu Nghiêu Uẩn nghe Chu Nhạc Lăng nói xong, thậm chí cũng không có vẻ kinh ngạc, cậu nói thẳng:
"Nếu đã giải quyết, vậy thì đi thôi, anh mua vé xong rồi."
Chu Nhạc Lăng A một tiếng, thấy Chu Nghiêu Uẩn đã đẩy Quý Trần Ai chuẩn bị rời đi, cô cũng đành vội vội vàng vàng đi theo sau hai người, mà quần chúng vây xem thấy người trong cuộc đã đi thì phần lớn đều từ từ rời đi, bất quá còn vài người, mãi đến tận khi cảnh sát mang mấy tên trộm quỳ trên mặt đi, mới chậm rãi tản ra.
Một chuyện nhỏ, tựa như chẳng tạo nên bất kỳ sóng lớn nào với thế giới này.
Chu Nghiêu Uẩn đẩy Quý Trần Ai tiến vào công viên, Chu Nhạc Lăng vốn sinh động cũng trầm lặng không nói, dường như vẫn còn đắm chìm trong tình cảnh vừa nãy.
Chu Nghiêu Uẩn hỏi Chu Nhạc Lăng muốn chơi cái gì, Chu Nhạc Lăng tự nhiên chọn tàu lượn mà cô thích nhất, bất quá lúc cô lựa chọn còn lén nhìn Quý Trần Ai, tựa hồ đang xoắn xuýt rốt cuộc nên đi hay không.
Quý Trần Ai gật đầu, anh nói:
"Đi đi, anh ở bên cạnh chờ các em."
Chu Nghiêu Uẩn nghe vậy lại nói:
"Anh không thích chơi cái kia, anh và ca ca ở bên cạnh chờ em."
Này nếu là đặt ở tình huống bình thường, Chu Nhạc Lăng nhất định sẽ làm nũng một phen khiến Chu Nghiêu Uẩn đi cùng cô, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, Chu Nhạc Lăng liếc mắt nhìn Chu Nghiêu Uẩn, lại liếc nhìn Quý Trần Ai, cư nhiên đồng ý.
itsukahikari. wordpress. com
Chu Nhạc Lăng không thích người anh họ Chu Nghiêu Cần này, so với Chu Nghiêu Uẩn, anh ta quá mức âm trầm, tuy rằng dáng người cũng không tệ, nhưng tính cách lại nhạy cảm, động một chút là nổi nóng, Chu Nhạc Lăng nhớ rõ, một hôm khi cô đến Chu gia chơi, nhìn thấy Chu Nghiêu Cần cầm bát trực tiếp ném xuống đất, mảnh sứ vỡ vụn bay ra xung quanh, suýt nữa làm đôi mắt Chu Nghiêu Uẩn bị thương.
Cha mẹ Chu Nghiêu Cần bởi vì chân anh ta, cũng hoàn toàn mặc kệ anh ta, thấy thế chỉ trầm mặc đứng một bên, tùy ý Chu Nghiêu Cần dùng âm thanh sắc nhọn phát tiết tâm tình.
Mà Chu Nghiêu Uẩn cô vẫn luôn thích, cũng trầm mặc đứng ở đó, trên mặt không còn nụ cười thường có lúc trước, trong ánh mắt là một mảnh hờ hững.
Một người như vậy, Chu Nhạc Lăng sẽ rất khó thích, nhưng Chu Nghiêu Cần hôm nay lại có vẻ đặc biệt không giống, anh vậy mà đứng ra khi có người bắt nạt cô, tuy chuyện này dùng một loại phương thức vô cùng hoang đường mà xử lý xong, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới việc Chu Nhạc Lăng thay đổi cái nhìn về Chu Nghiêu Cần, cô không phải không thừa nhận, lúc Chu Nghiêu Cần nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nói với cô không sao rồi, ý nghĩ đầu tiên của cô là — nhào vào lòng anh khóc một hồi.
Người chơi tàu lượn rất đông, cho nên đội ngũ phá lệ dài, bầu không khí giữa ba người có vẻ hơi ngưng trệ, Chu Nghiêu Uẩn lấy lại một phần thái độ khi ở nhà, sửa sang bộ dáng Quý Trần Ai, đưa tay khoát lên bả vai Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai đối với việc thái độ của Chu Nghiêu Uẩn biến hóa, cũng không hỏi vì sao, anh chỉ mới lấy được một phần ký ức của Chu Nghiêu Cần, cho nên sợ hỏi nhiều hơn trái lại lộ ra sơ sót.
Ngày hôm nay sử dụng Kẻ cắp hối hận trước mặt nhiều người như vậy, Quý Trần Ai cũng có phần kích động ở bên trong, anh không nguyện nhìn thấy Chu Nhạc Lăng làm chuyện tốt, trái lại bộ dáng bị khi dễ kia, sẽ làm anh nghĩ tới chính bản thân anh.
Đã cứu người còn rơi vào cảnh tàn tật, Quý Trần Ai muốn đối mặt với đồng tình thậm chí là trào phúng đến từ người xung quanh, khi nghe người khác đem chuyện xưa của anh như chuyện cười mà kể, Quý Trần Ai hận không thể xông lên đánh một phát, thế nhưng anh không thể đánh, bởi vì anh phải ngồi xe lăn, ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi.
Quý Trần Ai cũng không muốn khiến Chu Nhạc Lăng sau này không dám làm việc tốt nữa, cho nên cuối cùng anh lựa chọn sử dụng kỹ năng.
Tiểu Thất vô cùng lý giải lo lắng của Quý Trần Ai, nó nói thẳng:
"Anh không cần lo lắng quá nhiều, sau này phạm vi anh có thể sử dụng kỹ năng sẽ thay đổi rộng rãi, khi anh đạt đến năng lượng tích cực cấp năm, phạm vi thậm chí có thể bao quát cả tinh cầu này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!