Chương 15: Bắt nạt cô nhóc

Edit: Koliz

Beta: Koliz [2016.12.29]

Trải qua một buổi tối dày vò, Quý Trần Ai rốt cuộc đối với kỹ năng "Ánh nhìn tỏa nắng" này hiểu rõ cặn kẽ, sau đó tự nhiên cũng không dám tùy tiện sử dụng kỹ năng này trước mặt Chu Nghiêu Uẩn.

Mà ngày hôm sau, sau khi Chu Nghiêu Uẩn đi học, Quý Trần Ai lại dùng thử một lần "Chân phi phi phi phi chân vô địch". Không hổ lấy cái tên dài như vậy, Quý Trần Ai phát hiện khi mình sử dụng kỹ năng này, không những trong thời gian ngắn có thể đi lại, thậm chí sức mạnh bàn chân có thể dễ dàng đá nát vụn một viên gạch — đây là kết luận cho ra sau khi anh đạp vỡ hai viên gạch trong phòng khách.

Quý Trần Ai nhìn chằm chằm hai cái lỗ dưới bàn chân mình, trầm mặc một lát, sau đó mới nói: "Tiểu Thất, nhắc nhở tôi sớm một chút ấy, rất khó sao?"

Tiểu Thất liền phát ra tràng cười khiến Quý Trần Ai vô cùng không chịu được, nó hì hì hì nửa ngày rồi mới nói: "Muốn cho anh niềm vui bất ngờ ấy mà ~ "

Quý Trần Ai: "…" Anh làm sao giải thích được cho Chu Nghiêu Uẩn về hai cái vết này đây?

itsukahikari. wordpress. com

Tuy chân Quý Trần Ai tạm thời đi được, nhưng anh cũng không dám ra ngoài, nhỡ bên ngoài có người quen nhìn thấy anh không ngồi xe lăn, nói cho Chu Nghiêu Uẩn chuyện đã xảy ra thì không ổn. Quý Trần Ai ở trong phòng, tâm tình khoái trá dạo qua một vòng, nhảy nhót liên hồi — anh đã chờ ngày này quá lâu, cho nên thời điểm đến thật, anh vẫn cứ có chút cảm thấy không thực.

Lúc trước thời điểm được thông báo không bao giờ có khả năng đi lại nữa, Quý Trần Ai đau khổ hồi lâu rồi vẫn tiếp nhận sự thực, nhưng hiện tại trời cao cho anh một cơ hội sống lần nữa, lần thứ hai giẫm chân trên mặt đất, anh mới thực sự hiểu được khỏe mạnh rốt cuộc đáng quý cỡ nào.

Buổi tối lúc trở lại, Chu Nghiêu Uẩn vừa vào là dễ dàng thấy được hai cái lỗ trên gạch sứ trong phòng khách, cậu sững sờ, nhanh chóng chạy đến cửa phòng ngủ, gõ cửa một cái: "Ca, anh làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì?"

Quý Trần Ai đang mở topic, nghe thấy Chu Nghiêu Uẩn hỏi như vậy, tay nắm chuột đột nhiên run lên, thế nhưng anh rất nhanh đem biểu tình chột dạ che giấu đi, mặt không biểu cảm lăn xe ra mở cửa.

Chu Nghiêu Uẩn nhìn thấy Quý Trần Ai không xảy ra chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm, cậu nói: "Ca, anh không sao chứ?"

Quý Trần Ai gật đầu, dừng lại mấy giây, sau đó mới nói: "Anh đập hạch đào ở phòng khách… Không cẩn thận đập vỡ sàn nhà." Một cái lý do rất rất bất lực, thế nhưng Quý Trần Ai suy nghĩ cả buổi chiều mới nghĩ ra được, anh vừa nói, vừa cầm một túi hạt hạch đào đưa cho Chu Nghiêu Uẩn: "Em huấn luyện mệt mỏi rồi, ăn nhiều bồi bổ não."

Ngoài dự liệu của Quý Trần Ai, Chu Nghiêu Uẩn thế mà một chút cũng không hoài nghi, không chỉ không hoài nghi, còn tỏ vẻ hết sức cảm động, cậu nói: "Ca, anh thật tốt quá, thế nhưng về sau đừng làm chuyện như vậy, em sẽ lo lắng tay anh bị thương."

Quý Trần Ai trịnh trọng gật đầu, việc này cứ như vậy bỏ qua, hai người vô cùng ăn ý không nhắc lại.

Chu Nghiêu Uẩn đặt hai vé máy bay, sau đó dành thời gian thu thập hành lý một chút, hai người liền bước lên hành trình về nhà.

Trước khi trở về, người nhà Quý Trần Ai gọi điện thoại cho anh, căn dặn anh chú ý an toàn, lại hỏi chút này nọ. Căn cứ vào ký ức Quý Trần Ai, nguyên chủ Chu Nghiêu Cần với người nhà có quan hệ không tệ, người trong nhà vẫn ôm ấp mười phần hổ thẹn với anh ta — bởi vì khi biết xác suất chữa khỏi nhỏ đến mức gần như bằng không, trong nhà liền từ bỏ trị liệu chân anh ta.

Quê hương của Chu Nghiêu Cần, đối Quý Trần Ai mà nói là một nơi hoàn toàn xa lạ, tuy tiếp nhận ký ức của Chu Nghiêu Cần, nhưng Quý Trần Ai vẫn có chút lo lắng, bởi vì theo lời Tiểu Thất nói, hết thảy ký ức ngập tràn năng lượng tiêu cực đều bị cô lập mạnh mẽ, chỉ có ở thời điểm cần thiết mới có thể được thả ra.

Mà Tiểu Thất lại không giải thích rõ ràng, thời điểm cần thiết là thế nào.

Khí trời tháng bảy đã bắt đầu nóng bức, gió ở sân bay rất lớn, Quý Trần Ai được Chu Nghiêu Uẩn ôm xuống khỏi máy bay. Cũng bởi vậy bị không ít người xung quanh chú ý.

Chu Nghiêu Uẩn chơi bóng rổ đã lâu, ôm một Quý Trần Ai dinh dưỡng không đầy đủ hoàn toàn không thành vấn đề, trong nhà Quý Trần Ai cũng có xe lăn, cho nên bèn dứt khooát không mang xe lăn bên kia về.

"Tiểu Cần, Tiểu Uẩn." Vừa cầm hành lý ra tới, Quý Trần Ai đã nghe được có người gọi anh và Chu Nghiêu Uẩn, anh nhìn theo phía phát ra âm thanh, thấy được cha của hai người, Chu Dục Miễn.

Chu Dục Miễn nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn ôm Quý Trần Ai, còn đeo một cái cặp sách lớn, vội vàng đi tới nói: "Tiểu Uẩn, để cha ôm đi."

Nói rồi bèn tiếp Quý Trần Ai qua.

Nói thật, là một người trưởng thành, bị ôm tới ôm lui như thế rất khó chịu, huống hồ còn có người xung quanh quăng tới ánh mắt khác thường. Tính khoan dung của nhân loại đối với dị loại vẫn tương đối kém, thiếu một con mắt, thiếu một cái chân, dường như sẽ rất khó dung nhập vào trong quần thể.

Cũng may ba người rất nhanh lên xe, Chu Nghiêu Uẩn cùng Quý Trần Ai đều ngồi ở phía sau xe.

Chu Nghiêu Uẩn ôm Quý Trần Ai, cằm đặt trên đỉnh đầu Quý Trần Ai, mở miệng hỏi: "Nhanh rồi đến nhà, anh có muốn uống chút nước hay không?"

Quý Trần Ai lắc đầu: "Không khát nước."

Nghe vậy, Chu Nghiêu Uẩn cũng không nói gì nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!