Chương 10: Ác ma mỉm cười

Edit: Koliz

Beta: Koliz [2016.12.21]

Bữa tối ăn cháo, Chu Nghiêu Uẩn còn tự mình làm mì lạnh.

Có lẽ vì thường xuyên nấu ăn, tài nấu nướng của Chu Nghiêu Uẩn rất tốt, làm đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị Quý Trần Ai, mì lạnh không tính quá cay nhưng lạ miệng, phối hợp cháo đậu xanh, Quý Trần Ai ăn rất nhiều.

Chu Nghiêu Uẩn thấy khẩu vị Quý Trần Ai không tệ, tâm tình cũng tốt lên, thời điểm rửa chén cứ khẽ hát, còn hỏi Quý Trần Ai hôm sau muốn ăn gì.

Quý Trần Ai nói tùy, anh quả thật không có thiên hướng tận hưởng đồ ăn, chỉ cần chế biến ngon, món anh cũng thích.

Chu Nghiêu Uẩn rửa bát xong, đứng ở trong phòng khách, vừa cởi tạp dề ra vừa nói:

"Ca, em cảm giác anh thay đổi thật nhiều."

Quý Trần Ai đang xem TV, nghe vậy lông mày hơi nhíu một chút, rồi rất nhanh lại biến thành mặt không biểu cảm, anh nói: Thay đổi chỗ nào.

Chu Nghiêu Uẩn ngồi bên người Quý Trần Ai, nói:

"Trước đây anh luôn không thích nói chuyện với em."

Quý Trần Ai nói: Ừm.

itsukahikari. wordpress. com

Chu Nghiêu Uẩn tiếp tục nói:

"Trước đây em thật sự lo lắng cho anh."

Quý Trần Ai liếc mắt nhìn Chu Nghiêu Uẩn một cái, trầm mặc hồi lâu cũng không nói, anh có thể nói cho Chu Nghiêu Uẩn biết, người anh trai mà cậu lo lắng kia đã không còn ở thế giới này sao?

Ngày hôm sau Quý Trần Ai đi ra ngoài đi dạo một mình. Thời điểm đi dạo lần này, không quên bảo Chu Nghiêu Uẩn chuẩn bị cho anh đôi găng tay, tiếp tục nhặt rác…

Kỳ thực Quý Trần Ai nghiêm túc suy nghĩ một chút, anh có lẽ nên trực tiếp tìm cái túi to, đem bình nhựa các loại nhặt được tích lũy bán đi kiếm ít tiền, nhưng anh lại lo nếu thật sự làm như vậy, Chu Nghiêu Uẩn sẽ bổ nhào tới trước mặt anh bi thống khóc lóc kể lể, oán giận bản thân để cho anh trai chịu khổ các loại.

Quý Trần Ai đã chính xác, nếu như anh thật sự đi nhặt rác về nhà… Chu Nghiêu Uẩn đại khái sẽ làm như vậy, thật.

Ngày hôm nay vẫn là một ngày trời nóng, Quý Trần Ai lúc ra cửa thuận tiện mang theo dù, dạo qua một vòng khu vực quanh nhà tới giữa trưa, kiếm được hơn ba mươi điểm năng lượng rồi chuẩn bị đi về nhà.

Vốn Quý Trần Ai cho là, ngày hôm nay cũng là một ngày yên bình, nhưng ngay khi anh chuẩn bị trở về, bỗng xảy ra chút ngoài ý muốn.

Quanh chỗ  ở của Quý Trần Ai đều là mấy cái công viên, môi trường rất tốt, khi anh chậm rãi lấy tay lăn xe lăn di chuyển về phía nhà, chợt thấy một lực mạnh truyền đến từ phía sau lưng, lực này đụng anh khiến cả người cả xe lăn đồng thời ngã trên mặt đất.

Sau đó, phía sau Quý Trần Ai truyền đến một trận tiếng cười ầm ĩ trẻ con, anh nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy học sinh tiểu học chạy tới bên cạnh anh, một đứa trong đó nhặt lên quả bóng đá đập phải người Quý Trần Ai, sau đó xoay qua hướng về phía Quý Trần Ai lớn tiếng nói:

"Tàn phế, xin lỗi nha!"

Quý Trần Ai lạnh lùng nhìn đứa bé kia, một câu nói cũng không nói.

Đứa bé kia bị ánh mắt Quý Trần Ai trừng có chút chột dạ, nhưng liếc nhìn đồng bạn chung quanh, không biết thế nào có lại sức lực, nó nói:

"Về sau đi đường nhìn một chút."

Trẻ con, là loại người ngây thơ nhất cũng là tàn nhẫn nhất, trên người bọn chúng có thứ tốt đẹp nhất, cũng có thứ xấu xí nhất.

Còn chưa đợi Quý Trần Ai nói gì, thanh âm Tiểu Thất lại vang lên, nó nói:

"Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ, lại dám bắt nạt kí chủ của tôi như vậy!!! Tôi muốn đánh nó!!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!