Chương 45: Ở Trên Xe Trêu Chọc Cận Nam Dữ.

Cận Nam Dữ nghe được cô nói câu này, đùa giỡn tính nhéo mặt cô nói, "Lục Nhiễu, em đứng đắn cho anh một chút, anh là người đàng hoàng, anh và em nói muốn yêu ngươi thật sự là tình yêu thuần khiết, không phải là mối quan hệ trên giường. Lúc trước em nói khi nào em chưa đồng ý thì anh cũng không được chạm vào em, anh là tuân thủ theo quy tắc mà em đưa ra, em đây là muốn phạm quy?".

Lục Nhiễu, "...".

Cận Nam Dữ, hắn chính là cố ý. Hắn thật sự chính là cố ý, hắn là từ khi nào tuân thủ quy tắc như vậy cơ chứ?.

Edit: Mino Mũm Mĩm

Trước đây hắn có suy nghĩ được như vậy sao? Rõ ràng hắn là cố ý làm cho cô ngứa muốn chết, nửa người dưới đều là d*m thủy, quần lót bây giờ có thể cảm giác đều đã ướt, nhưng kết quả là hắn không để cho cô giải quyết. Đây không phải là đang cố ý sao? Hắn làm tất cả thành ra như thế này, bây giờ nói cái gì mà tình yêu trong sáng cơ chứ?

Cô đây là muốn đánh chết hắn.

Nhưng những lời là do cô tự nói ra, lời đã nói ra bản thân cũng không thể thay đổi được. Nhưng thật ra lại khiến Cận Nam Du vui vẻ, cho nên bây giờ cô không thể nào đánh người được, Lục Nhiễu cũng phải chịu đựng. Đợi rời khỏi nơi này cô sẽ trả đũa lại Cận Nam Dữ.

Lục Nhiễu nhìn xuống quần của Cận Nam Dữ, thấy quần của hắn giống như đã dựng thành một túp lều bên trong hẳn đã cứng rồi, cây gậy bên trong như muốn nhảy ra ngoài. Nếu Cận Nam Dữ có thể chịu đựng được, mặc dù cô cũng khó chịu nhưng để xem ai có thể chịu đựng được tốt hơn.

Lục Nhiễu bị Cận Nam Dữ đẩy đi ra ngoài, Cận Nam Dữ kêu cô đi về phòng, Lục Nhiễu đóng cửa phòng  lại cảm thấy phía dứơi ướt át, rất khó chịu không thoải mái, vừa rồi chỉ mới cao trào chỉ một lần còn chưa có hoàn toàn thỏa mãn cô. Cô tưởng sẽ bị hắn tiến vào, nhưng  hiện tại chỉ có thể chịu, cô đi vào thay đổi quần ngủ và quần lót, đều là dính d*m thủy, bản thân cô ngửi thấy mùi hương này đều chịu không nổi.

Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Lục đã dậy, ý định đi lên nhìn Cận Nam Dữ có ngủ trên sô pha hay không, khi bà đi lên liền nhìn thấy Cận Nam Dữ vẫn còn ngủ ở trên sô pha. Mẹ Lục yên tâm, suy nghĩ chứng tỏ hắn thật sự là người đàng hoàng, cả đêm đều ngủ ở trên sô pha chứ không có đến phòng tìm Lục Nhiễu. Mẹ Lục càng thêm thích Cận Nam Dữ, cảm thấy đứa nhỏ này nhìn thế nào cũng rất thuận mắt, chính là  mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa lòng.

Mẹ Lục đi làm bữa sáng, vừa lúc Lục Nhiễu cũng từ bên trong phòng ngủ đi đến phòng tắm, Cận Nam Dữ cũng đã thức dậy, hắn đi lên phòng tắm rửa mặt, vừa lúc Lục Nhiễu cũng đang ở bên trong rửa mặt.

Lục Nhiễu thấy Cận Nam Dữ đi vào, tưởng hắn cũng muốn rửa mặt nên lấy bàn chải đánh răng mới đưa cho hắn, Cận Nam Dữ đóng cửa phòng tắm lại, tiếp nhận kem đánh răng. Đi tới sau lưng Lục Nhiễu , hai tay vòng qua từ eo và sườn của cô, trực tiếp ôm lấy cô.

Lục Nhiễu bị Cận Nam Dữ ôm, hắn dựa cằm vào vai cô, vòng tay ôm cô, tuy rằng Lục Nhiễu đã cùng Cận Nam Dữ có nhiều hành động còn thân mật hơn, nhưng vẫn là lần đầu tiên hắn dính người như thế này. Hắn như muốn dọa cô, nhưng cô đang đánh răng nên không nói chuyện được, chỉ có thể tùy ý để hắn ôm.

Cận Nam Dữ ôm cô làm nũng một hồi rồi mới buông tay ra, đứng bên cạnh cùng cô đánh răng.

Lục Nhiễu trước kia không dám cùng hắn cùng nhau đánh răng, nhưng hiện tại quang minh chính đại cũng không lo sợ gì, cô nhìn hai người trong gương, cô không có trang điểm, khuôn mặt khả ái, mấy năm nay chăm sóc dung nhan cũng không tệ, da mặt cũng đẹp. Nhìn trong gương hai người giống như là xứng đôi sao.

Cô vẫn luôn cảm thấy hai người trước giờ không xứng đôi, cô không xứng với Cận Nam Dữ, hắn quá ưu tú, còn cô thì kém xa. Nhưng là lần này nhìn trong gương hai người bọn họ cùng nhau đánh răng, Lục Nhiễu thật sự cảm thấy được hai người không phải không hợp, có thể cũng xứng đôi chứ? .

Sau khi cơm nước xong Cận Nam Dữ muốn đưa Lục Nhiễu trở về Thành phố, mẹ Lục nhiệt tình tiễn bọn họ, lại thêm Wechat của Cận Nam Dữ nói hắn phải thường xuyên cùng cô đến nhà ăn cơm, Cận Nam Dữ thì miễn bàn, hắn cảm thấy vui mừng còn không hết, nhìn thấy mẹ vợ tương lai nhiệt tình như thế này. Bà không phải là rất hài lòng về chàng rể tương lai này thì còn gì nữa? .

Cận Nam Dữ dọc đường đi đến chỗ đậu xe đều rất hài lòng, sau khi lên xe thì thắt dây an toàn cho Lục Nhiễu, vui vẻ xoa đầu cô nói "Lục Nhiễu, mẹ vợ hình như rất thích anh, em có cũng nên chuẩn bị tinh thần gả cho anh rồi đúng không?".

Lục Nhiễu, "...".

Cô dở khóc dở cười đánh hắn một cái, "Cận Nam Dữ, anh tự luyến phải không? Mẹ em không phải vừa lòng về anh đâu, anh như thế nào bây giờ đã kêu là mẹ vợ rồi? ".

Cận Nam Dữ mỉm cười sờ hai cái vào đầu của cô, bắt đầu lái xe, "Anh có cảm giác mẹ vợ đã hứa gả em cho anh rồi, kết hôn vẫn là không thể chậm trễ được ."

Lục Nhiễu, "...".

Cận Nam Dữ đưa Lục Nhiễu đến dưới lầu căn hộ đang thuê của cô, tới nơi Lục Nhiễu vốn dĩ sắp sửa xuống xe, nhưng lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua Cận Nam Dữ liếm huyệt cho cô đến ra nhiều d*m thủy như vậy, nhưng hắn thế mà không làm gì tiếp theo lại trực tiếp mặc quần vào cho cô, chuyện này làm trong lòng cô vẫn luôn không phục, muốn liền trả đũa mới được.

Cô thật sự là khó có thể bỏ qua được chuyện đó, loại cảm giác ngứa ngáy không thể trì hoãn, cho nên tối hôm qua cô về phòng kẹp chân tự mình giải quyết một hồi, sau một lúc cô mới mệt mỏi muốn ngủ.

Lục Nhiễu còn định bỏ qua cho Cận Nam Dữ, định mở cửa xe nhưng kịp thu hồi lại, xoay người nhìn hắn, khuôn mặt cười cười cùng hắn làm nũng nói, "Cận Nam Dữ, anh nhắm mắt lại, em có cái này muốn cho anh.".

Cận Nam Dữ nhìn cô như vậy liền nhắm mắt lại, Lục Nhiễu nhìn ra ngoài cửa sổ ngay lúc này không có người ở gần đây, hơn nữa cửa kính xe tuy là trong suốt nhưng là loại bên ngoài không nhìn thấy được bên trong. Cô cúi người lại gần Cận Nam Dữ hắn đang mặc quần tây, cô đưa tay kéo khóa quần của hắn xuống. Cách quần lót vuốt ve bên trong của hắn, thứ vốn đang mềm mại đột nhiên nhô lên, cách quần lót muốn nhảy ra ngoài. Thật là lớn.

Cận Nam Dữ bị bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào, hưng phấn lập tức mở to hai mắt, nhìn thấy tay cô thật sự đang đặt ở trên hạ thể của hắn, cầm ngay nơi đó.

Cận Nam Dữ đem tay cô nhanh chóng bắt lấy, khắc chế nói, "Lục Nhiễu!".

Lục Nhiễu nhìn hắn như vậy tức muốn hộc máu, điều chỉnh mục tiêu để đạt được mục đích, tay vuốt ve bên ngoài quần của hắn, sau đó cởi bỏ dây lưng quần của hắn, giọng nói nũng nịu, "Nam Dữ, em ngậm nó cho anh được không? Em đột nhiên muốn ăn côn thịt của anh.".

Cận Nam Dữ nháy mắt một trận nóng ran tỏa ra, hắn cảm thấy mình như bị nổ tung. Hắn suy nghĩ nếu hắn không đồng ý thì có còn là đàn ông nữa không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!