Chương 34: Tới Đây Bán Rượu Còn Không Phải Bán Thân Sao?

Cận Nam Dữ đặt ly rượu xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy người phụ nữ này, hai mắt hắn bị một tầng băng sương bao phủ, ánh mắt sắc bén nhìn cô , ánh mắt cứng rắn, lộ ra vẻ nguy hiểm.

Lục Nhiễu lo lắng nuốt một ngụm nước bọt đưa cho bọn họ thực đơn, không dám nhìn Cận Nam Dữ, lời nói run run, "Muốn, muốn nhiều hay ít rượu?".

Anh em tốt của hắn nhìn một chút người ngồi kế bên, trực tiếp muốn đánh hai cái.

Lục Nhiễu đưa cho bọn hắn thực đơn rồi muốn rời đi, bầu không khí này thật sự quá kinh người, sợ không đi sẽ bị đông cứng ở đây.

Ngay khi cô vừa định rời đi, Cận Nam Dữ liền bắt lấy cổ tay cô rồi đột nhiên kéo cô xuống, Lục Nhiễu sợ hãi, bởi vì giây tiếp theo cô đã ngồi trên đùi của Cận Nam Dữ. Những người anh em của hắn cũng bị dọa trước hành động bất ngờ này của Cận Nam Dữ .

Lục Nhiễu ngồi ở trên đùi của nhìn khuôn mặt nguy hiểm của hắn, rùng mình một cái, như là làm sai chuyện bị giáng xuống tội.

"Anh buông tôi ra." Lục Nhiễu muốn rời đi, hành động này khiến Cận Nam Dữ vô cùng tức giận. Cận Nam Dữ tức giận, không chịu buông tha cô, "Buông ra sao? Cô không bán rượu sao? Không phải đụng vào người một chút là được rồi sao?"

Cận Nam Dữ nói xong lúc sau sờ soạng mông của Lục Nhiễu một chút, Lục Nhiễu bị dọa run lên , trừng mắt nhìn hắn.

Hắn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại nói lời này thật sự là quá xấu hổ, còn bị nhiều người như vậy nghe được .

Anh em của Cận Nam Dữ nhận ra hành động này của hắn là không đúng, nhìn thấy hắn như thế này thật làm khó cho cô gái nhỏ, nhanh chóng cười và khuyên hắn: "Nam Dữ, đừng như thế này, người ta chỉ là nhân viên là bán rượu, không phải bán thân. Cậu đừng như vậy đối cô ấy, không thấy người ta bị cậu làm cho sợ hãi sao? ".

Cận Nam Dữ cười lạnh một câu, chế nhạo, khinh thường khịt mũi, "Tới đây bán rượu còn không phải là bán thân sao? Ăn mặc để lộ liễu như vậy còn không phải là vì để tôi sờ sao?".

Cận Nam Dữ dứt lời, mang theo trừng phạt tính nhéo chân cô vuốt ve.

Lục Nhiễu bị hắn nói như vậy, cô sợ những người này nhất định sẽ cho rằng cô rất phóng túng, cô đưa tay đẩy Cận Nam Dữ muốn đi ra.

Cận Nam Dữ xem cô phản kháng như vậy, giây tiếp theo đứng lên lôi kéo tay cô, liền dẫn cô đi ra bên ngoài .

Lục Nhiễu không biết hắn muốn mang mình đi nơi nào, bị hắn lôi kéo tay cũng không có cách nào phản kháng.

Cận Nam Dữ kéo cô đưa ra bên ngoài tìm một phòng trống bên trong có một cái ghế lô, hàng ghế dành cho những người không thích hoàn cảnh ồn ào mà vào đây sử dụng. Cận Nam Dữ đem cô đưa tới hàng ghế lô giữ cửa rồi khóa trái.

Lục Nhiễu nhìn hắn muốn trốn tránh, vươn tay muốn mở cửa, "Cận Nam Dữ , anh đừng làm ầm ĩ, anh thả em ra ngoài, chuyện tối nay em có thể giải thích với anh sau, bây giờ em phải đi làm ngay."

Cố Nam Du nghe vậy tức giận , bắt lấy tay đẩy cô vào trong, "Muốn đi làm? Muốn đi làm gì? Cứ mặc như vậy mà đi? Muốn cho người đàn ông khác xem sao? Suy nghĩ của em là như thế nào? Còn muốn mặc thành cái này sao? Lần trước không phải em đã nói, sẽ không mặc loại quần áo giống như ở đội cổ vũ đã từng mặc sao? Sao lần này lại như vậy, em so với lần trước còn lộ hơn, em sao không trực tiếp mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi cửa? Lục Nhiêu, em không hiểu anh nói gì sao? ".

Lục Nhiễu nghe hắn nói thật sự là quá chói tai, không ngờ hắn lại làm nhục cô như vậy, cô không phải ra ngoài bán thân, cô chỉ là bán rượu, cả đêm quy củ, cũng không có làm chuyện gì không đứng đắn.

Lục Nhiễu không muốn để ý tới hắn nên muốn rời đi, cảm thấy thật là chán ghét hắn.

Cận Nam Dữ bị dáng vẻ không để ý của Lục Nhiễu , khí thế xông tới, đẩy cô đến sô pha, đè cô lên sô pha, bắt đầu cởi quần áo của cô.

Lục Nhiễu thấy hắn cởi quần áo của mình ra, sợ hãi mở to mắt nói với hắn: "Anh ở đây không nên làm như vậy được, anh điên rồi!".

Cận Nam Dữ bắt lấy chân cô, khống chế cô lại, "Đúng vậy, tôi điên rồi, em là phụ nữ của tôi mà lại bán rượu ở đây sao? Người đàn ông nào có thể chịu được chuyện này cơ chứ? Em không thích tôi làm như vậy sao? Để tôi xem em đã mặc bao nhiêu phần lộ liễu. Không có đồ lót bên trong à? ".

Cận Nam Dữ nói xong lúc sau xốc váy cô lên. Vì ông chủ ở đây nói không được mặc quần bảo vệ linh tinh, nếu bị bắt được sẽ phải bị trừ tiền. Nhân viên ở đây nhất định phải mặc cái váy ngắn này, nếu vị trí gần nội y bên trong váy trực tiếp lộ ra ngoài, mới thỏa mãn ánh mắt của đàn ông. Nếu ai mặc cái quần lót chữ T sẽ có thể được thưởng thêm tiền, Lục Nhiễu đành phải chịu đựng lén mặc một cái quần bảo vệ , chỉ cần cử động không mạnh, sẽ không ai thấy được.

Cận Nam Dữ hiện tại đem váy cô xốc lên, nhìn đến bên trong là quần bảo vệ, lúc này mới không có như vậy mà tức giận nữa.

Nếu như bị hắn nhìn thấy cô mặc một mảnh quần lót ở bên trong, khả năng cô ở chỗ này sẽ bị hắn bóp chết.

Cận Nam Dữ bắt được tay Lục Nhiễu đang muốn lộn xộn dưới người hắn, giọng nói mất hứng cảnh cáo cô, "Đừng nhúc nhích, đêm nay anh sẽ không thể bỏ qua cho em, em ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ."

Lục Nhiễu biết hắn là muốn làm gì, bị ánh mắt này của hắn cảnh cáo nên không dám lộn xộn.

Giọng nói trầm thấp giải thích với hắn, "Em không phải ở nơi này làm việc, em bị lãnh đạo công ty cho nghỉ việc, em chỉ làm thế cho bạn cùng phòng, chỉ tới nơi này làm thế hai ngày, em hiện tại có thể đi được không? Chúng ta có thể tìm khách sạn ở gần đây đừng làm bậy ở chỗ này, nơi này là chỗ công cộng, chờ một chút sẽ có người tới, không may bị ông chủ thấy được không tốt.".

Cận Nam Dữ không nghe lời cô, nhất thời vén váy cô lên cũng không cởi, sau đó cởi quần bảo vệ cởi sang một bên để lại quần lót, bị hắn cởi tới để ở hai mắt cá chân không có cởi ra hoàn toàn, dưới hạ thể cô chợt lạnh, Lục Nhiễu bị dọa đến muốn phản kháng, Cận Nam Dữ đè lại cô nói, "Đừng nhúc nhích.".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!