Lục Nhiễu nhìn đến chiếc nhẫn này, tim cô đang đập rất nhanh.
Chiếc nhẫn này. Cận Nam Dữ đã sớm đã chuẩn bị rồi sao? Hắn mua chiếc nhẫn này làm gì?.
Lục Nhiễu không muốn miên man suy nghĩ, không dám mơ tưởng chiếc nhẫn là thật sự mua là vì cô, hắn muốn cùng cô kết hôn, mua nó là để cầu hôn cô. Nếu hắn thực sự đã mua từ sớm và muốn cầu hôn cô, tại sao hắn không nói điều đó sớm hơn? Cô sợ chính mình lại mơ mộng nghĩ đến, sợ có ý nghĩ kỳ quái, nghĩ chuyện này có phải thật hay không? Rốt cuộc hoàn toàn không phải cô cho rằng hắn đa tình, cho nên lúc này cô mới suy nghĩ về chuyện này.
Cô cầm chiếc nhẫn trong tay trả lại cho Quan Quan.
"Em cất vào đi, khả năng anh trai của em mua là có việc để khác sử dụng, hẳn là không phải dùng để cùng chị cầu hôn đâu".
Cận Quan Quan nhìn cô với vẻ ngạc nhiên như vậy, liền biết rằng cô chắc là đang sợ hãi. Lúc này, cô ấy cầm chiếc nhẫn không chút chậm trễ nói với cô "Chị đang ngạc nhiên quá sao? chiếc nhẫn này chính là chiếc nhẫn của anh trai em mua cho chị mà. Anh trai em đối với chị, làm sao có thể không phải mua cho chị, chị xem chiếc nhẫn này đi, đây vẫn là khắc tên tiếng Anh của chị đây này."
Cận Quan Quan đem nhẫn trong tay cho cô xem, thật là có khắc tên Lurao.
Thường thì nhẫn cầu hôn của cả hai đều là khắc tên viết tắt của hai người, nhưng trên chiếc nhẫn này lại khắc trực tiếp là tên tiếng Anh của cô.
Lục Nhiễu thấy được thật sự chính là tên tiếng Anh của mình, cô không có biện pháp tự lừa gạt chính mình, cái này thật sự dành cho cô?.
Cô cứ như vậy tưởng tượng tâm tư càng rối loạn, vì cái gì hắn sẽ đưa cho cô chiếc nhẫn này? Hắn thật sự muốn cầu hôn sao?.
Lục Nhiễu hiện tại đầu óc rối bời, đầu đều ủy khuất, suy nghĩ không rõ, nhìn Quan Quan nói: "Chiếc nhẫn này, em đưa lại cho anh trai em đi, đừng để anh trai em phát hiện em đã lấy đi chiếc nhẫn này mang ra ngoài. Cũng đừng nói với anh ấy rằng em đã cho chị xem cái này. "
Cận Quan Quan cũng hiểu rõ ràng nên nói: "Chị dâu đừng lo lắng, em là người rất kín miệng, em biết anh trai em của em nhất định muốn cầu hôn chị nên mới chuẩn bị chiếc nhẫn này. Nếu biết em nói với chị, anh ấy nhất định sẽ đánh em đến chết, em tuyệt đối sẽ không nói, chị dâu cứ chờ anh trai của em cầu hôn, lúc đó chị đừng lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn anh trai em.
Anh trai em sẽ ăn mệt thôi. "
Lục Nhiễu nghe được lời này trong lòng có chút phức tạp, sao có thể còn sẽ có cầu hôn? Hai người bọn họ hiện tại đều đã chia tay, bất cứ quan hệ nào đều không có.
Lục Nhiễu rất mất hứng trong bữa ăn này, luôn liếc mắt nhìn Cận Nam Dữ bên cạnh .
Trong lòng cô luôn nghĩ về chiếc nhẫn đó, không biết tại sao hắn lại chuẩn bị chiếc nhẫn đó cho mình, chẳng lẽ anh có ý nghĩ trước là muốn hai người kết hôn? Anh không thích cô, nhưng tại sao anh lại nghĩ đến việc cưới cô? .
Kết hôn đại sự cả đời, chẳng lẽ vấn đề hắn chỉ bởi vì một cái thói quen, đem bản thân cả đời này đều sống theo nó sao?.
Hoặc là, thật ra hắn cũng có một chút thích cô, cho nên muốn sống bên cô cả đời, rốt cuộc chuyện kết hôn là chuyện lớn như vậy, nếu thật sự một chút thích cũng không có, sao có thể sẽ kết hôn được .
Lục Nhiễu suy đoán không được rõ ràng, cho nên hiện tại mất mát hỗn loạn, không nhìn ra được hắn là có cái suy nghĩ gì.
Cận Nam Dữ không phát hiện tình huống hiện tại của cô, ngẫu nhiên còn gắp đồ ăn cho cô.
Cơm nước xong Lục Nhiễu cùng Mẹ Cận cùng nhau đi éo trái cây sau đó bưng nước trái cây đi ra ngoài, thân thích nhà hắn cơm nước xong lúc sau đều tạm biệt bọn họ rồi trở về. Hiện tại bên ngoài đã đi hết rồi, trong nhà chỉ còn lại có bọn họ.
Lục Nhiễu cùng Mẹ Cận cùng nhau gọt ít trái cây sau đó bưng ra ngoài phòng khách .
Cận Nam Dữ nhìn người trong nhà, trầm giọng mở miệng nói: "Ba mẹ, hai người ngồi xuống đi, con có chuyện muốn nói với hai người."
Mẹ Cận nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của hắn , tưởng hắn đến đây là để thông báo rằng hắn đã cầu hôn thành công và sắp làm đám cưới, khuôn mặt mừng nhưng không dám cười quá lộ liễu .
Cận Nam Dữ nói chuyện phía trước sau đó nhìn thoáng qua Lục Nhiễu, Lục Nhiễu cũng biết hắn đây là có ý gì rồi, cô ngồi ở bên cạnh hắn có chút bất an, tay hiện tại ra mồ hôi đổ ra nhiều.
Cận Nam Dữ chậm rãi mở miệng nói, "Con cùng Lục Nhiễu, đã chia tay, hai người bọn con là chia tay trong hoà bình, về sau cô ấy sẽ không đến nhà của chúng ta nữa".
Lời này ý nói ra, Cận Quan Quan cùng mẹ Cận hai người đồng thời há hốc mồm mà đứng thẳng lên, không thể tin được mà phản ứng kịch liệt.
Cận Quan Quan, "Anh! Anh có tật xấu đúng không ? Anh cùng chị dâu sao lại chia tay ? Hai người sao có thể chia tay ? Hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm ngọt ngào như vậy , anh hiện tại chủ động chia tay có phải hay không? Anh ở bên ngoài có phụ nữ khác, có phải anh làm chuyện gì chọc chị dâu tức giận, vậy anh nói rõ ràng chỉ cần năn nỉ xin lỗi đi, sao lại chia tay làm gì?".
Mẹ Cận cũng đồng ý, tức giận nhìn về phía Lục Nhiễu nói: "Nhiễu Nhiêu, con nói cho dì nghe đi, thằng nhóc này làm con tức giận gì sao? Hoặc là nó trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài cùng người phụ nữ khác khiến con không vui? con nói với dì, dì sẽ giúp con sửa chữa tốt nó, con đừng nói chia tay chuyện lớn như vậy, hai người bọn con cùng ở bên nhau nhiều năm như vậy, làm sao có thể không hợp? Làm sao có thể cùng ở bên nhau nhiều năm như vậy mà nói tính cách không hợp nhau? Dì rất thích con, dì còn tưởng rằng nếu như hai đứa ở cùng nhau xảy ra chuyện có thể giải quyết tốt lắm, nếu như nó không chịu nhận lỗi với con, dì sẽ giúp con chỉnh đốn lại nó, con không cần làm như vậy. "
Nói xong , mẹ Cận đạp Cận Nam Dữ mấy cái, "Khẳng định là con thằng nhãi ranh này làm con bé không vui. Nếu làm sai phải nhận lỗi, cầu xin tha thứ, làm gì để chia tay nghiêm trọng như vậy. Con ở bên ngoài có phải có phụ nữ khác hay không ? Phải như vậy mới làm Nhiễu Nhiễu khổ sở muốn chia tay? Con nếu là thật làm như vậy, mẹ sẽ đánh chết con.".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!