Chương 30: Nếu Cậu Ta Không Thích, Cùng Cô Ở Bên Nhau Làm Gì?

Bác tài xế nghe vậy bất lực lắc đầu nói tiếp, " Tôi nói cho cô biết vậy, các cô các cậu trong trí tưởng tượng đều suốt ngày nghi ngờ bạn trai không thích mình, chỉ mỗi mình thích còn người kia thì không thích. Thật sự nếu họ không thích thì ở bên cô được sao? Trong tình yêu, vẫn là không cần nghi ngờ nhiều như vậy, càng nghi ngờ càng khó chịu. "

Lục Nhiễu im lặng không nói chuyện.

Lục Nhiễu từ lần trước ở bệnh viện, lúc sau cũng không có đi thăm Cận Nam Dữ nữa, không biết tình hình bây giờ của hắn thế nào, cũng không biết hắn đã xuất viện ra sao.

Biết tin hắn xuất viện vẫn là nhờ vào nhìn  trong vòng bạn bè của Lam Âm.

Lam Âm phát ra vị trí ở bệnh viện, trong ảnh còn có bóng dáng của Cận Nam Dữ , nhìn một thân thanh tú sạch sẽ, dáng người mảnh khảnh.

Lam Âm phát kèm một câu, [ đón dâu xuất viện. ].

Lục Nhiễu cũng không muốn nghi ngờ cái  vòng bạn bè này là thật hay giả.

Hai người bọn họ là thật sự ở bên nhau, hay là Lam Âm lại tự diễn trò ở đó.

Lục Nhiễu đem WeChat của cô ta xóa đi. Mắt không thấy thì tâm sẽ tịnh.

Cô vốn là cùng Lam Âm từ nhỏ đến lớn lên bên nhau, trong nhà bọn họ cũng không có bao nhiêu chị em.

Hai cô từ nhỏ quen biết nhau là do hai gia đình có qua lại thân thiết, hai nhà sống cách vách nhau, là hàng xóm của nhau, mẹ Lục Nhiễu sợ cô là người cô đơn, muốn Lục Nhiễu và Lam Âm chơi chung với nhau. Lục Nhiễu tính tình từ nhỏ đã không thích nói chuyện, không khiến người khác thích, lúc nào cũng ngồi một góc, miệng không nói một lời, cũng không thích tiếp xúc với ai.

Mẹ cô nhận thấy Lam Âm tư chất khác biệt, cho nên khi còn nhỏ mẹ cô hi vọng cô và Lam Âm đỡ lẫn nhau để tiến bộ một chút, muốn cô học hỏi tính cách của Lam Âm khiến người ta thích, ăn nói ngọt ngào, tính tình hào sảng.

Cô cũng đã từng cố gắng làm việc chăm chỉ, sau một thời gian ra trường hòa đồng tốt với mọi người. Nhưng vẫn từ bỏ, vì cô không có tính nhẫn nại.

Cô tính cách vẫn là như vậy , cô không muốn biến thành người khác.

Lam Âm thích dẫn cô đi chơi để tìm bạn bè, qua nhà hàng xóm. Bởi vì mỗi khi cô ta làm việc này, người khác sẽ khen cô ta ngoan ngoãn, miệng ngọt, lớn lên xinh đẹp, không chống đối, không gây hại cho ai.

Lục Nhiễu đem người này xóa đi, sau đó bản thân cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không cần nhìn đến trạng thái đăng trên vòng bạn bè của cô ta nữa làm gì.

Lam Âm đến bệnh viện mỗi ngày để làm phiền Cận Nam Dữ , khiến hắn thực sự không muốn cùng cô ta tiếp tục dây dưa. Vì vậy, chẳng sợ chân của hắn còn chưa hoàn toàn bình phục, hắn cũng lựa chọn lập tức xuất viện, khi xuất viện Lam Âm lại đến đưa bản báo cáo bệnh cho hắn.

Là bản báo mà cô ta từng làm kiểm tra bệnh tình.

Lam Âm đưa bản báo cáo cho hắn, giọng nói run run, cô ta nói: "Nam Dữ, em biết anh vẫn luôn không tha thứ cho em, cũng không muốn tái hợp lại với em là bởi vì 5 năm trước em đã cùng hắn ta rời đi. Đó là lý do anh hận em vô cùng không muốn tha thứ, hàn gắn lại với em. Đây là báo cáo ở nước ngoài của em, em sợ anh không tin cho nên em cũng đã làm báo cáo tương tự ở trong nước, em bỏ rơi anh trước đây là bởi vì bụ chứng mù mắt, những báo cáo này đều là do bệnh viện cấp.

Anh không tin em, nhưng anh nên tin cái này báo ứng vẫn luôn như vậy, anh không tha thứ cho em được sao? "

Cận Nam Dữ vốn dĩ muốn lái xe rời đi, bị cô ta ngăn chặn ngay cửa xe. Cho nên chỉ có thể nhìn qua, đem cái báo cáo này tiếp nhận rồi nhìn thoáng qua, nhìn cho có lệ nên chỉ tùy ý mà nhìn thoáng qua, thật là viết chứng mù mắt.

"Tôi đã biết, cho nên cô có thể đi được rồi".

Lam Âm nghe được lời này ngạc nhiên nhìn hắn, "Em đã như vậy, chẳng lẽ anh cứ phản ứng như vậy thôi sao? Em năm đó nguyên nhân bởi vì sao mà rời anh đi, em đều đã nói hết cho anh nghe, anh không thể tha thứ cho em sao? Hai chúng ta không thể hòa hợp như lúc ban đầu sao?".

Cận Nam Dữ ném bản báo cáo này đến bên cạnh thùng rác, giọng nói lạnh lùng, "Tha thứ hay không tha thứ chuyện này có quan trọng sao? Lúc trước tôi cũng không có trách cứ cô nên cần gì phải tha thứ, rốt cuộc chuyện của cô xảy ra như vậy cô bỏ đi cũng là chuyện bình thường. Mặc kệ nguyên nhân cô đi là vì cái lý do gì , tôi hiện tại đều không có hứng thú. Tôi thật sự không muốn cùng cô tái hợp, cũng không muốn cùng cô có bất luận quan hệ gì, tôi hiện tại chỉ thích Lục Nhiễu".

Lam Âm căn bản không còn che giấu bộ mặt, nghe đến đây liền  ghen tị, vẻ mặt tức giận, cắn chặt môi, không nhịn được mắng, "Anh điên rồi sao? Vẫn là mù quáng, coi trọng con kỹ nữ Lục Nhiễu đó ? "

Lam Âm nói xong, vươn tay muốn ôm lấy Cận Nam Dữ, bị bàn tay nhanh nhẹn của hắn bắt lấy, sau đó muốn bẻ gãy tay cô. Lam Âm bị bẻ đau tay, mở miệng cầu xin tha thứ, "Đau quá, đau quá buông em ra! Nam Dữ , đau quá, tay em muốn gãy rồi ".

Cận Nam Dữ lực đạo tăng lên, ngữ khí lạnh lẽo cảnh cáo cô ta, "Lam Âm, tôi cảnh cáo cô nên câm miệng lại, cô nếu dám mắng cô ấy là đồ kỹ nữ thì tôi sẽ không để yên cho cô đâu".

Lam Âm nghe hắn nói lời này, trong lòng rất khó chịu, tức đến muốn giậm chân, cô ta không cam lòng, "Sao vậy, bây giờ anh vẫn muốn bảo vệ cô ta, cô ta cướp người đàn ông của tôi, tôi còn không được mắng cô ta sao ? Cô ta không phải là kỹ nữ sao? Cướp bạn trai của bạn tốt, đây không phải là gái điếm thì là gì? Nếu thực sự không muốn làm gái điếm, cô ta sẽ không đi theo người đàn ông của tôi!

Biết rằng anh là đối tượng của tôi, nhưng cô ta vẫn giành với tôi, nếu không có con điếm này thì anh đã  quay lại với tôi từ rất lâu rồi, không phải vì con điếm này đã vướng vào anh mà sống với anh 5 năm nên anh mới cảm thấy hối tiếc. Anh có nghĩ rằng, anh không thích cô ta chút nào, anh chỉ có chút tiếc nuối khi rời bỏ cô ta thôi, đó chỉ là thói quen, chỉ cần anh quên cô ta và tiếp tục ở bên cạnh tôi, anh nhất định sẽ yêu tôi lần nữa, anh hãy quên người phụ nữ đó đi. " .

"A ".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!