Cận Nam Dữ chưa bao giờ sử dụng mấy cái loại ly tự sướng này, sau khi cô đem thứ này và ném cho hắn, hắn chỉ cầm lên nhìn nó một chút.
Lục Nhiễu không đi ra ngoài, cô ở chỗ này nhìn chằm chằm vào hắn.
Cô rất muốn xem vị đại thiếu gia này có biết xấu hổ hay không, nên hắn mới trơ trẽn, táo bạo như vậy .
Còn muốn cô giúp hắn giải quyết.
Mặt khác có thể là cô thật sự là quá xem nhẹ hắn, cái tên thiếu gia này không có biết xấu hổ là gì.
Cận Nam Dữ thì nghĩ giải quyết được là tốt rồi, nên hắn cởi quần dài và quần lót ra, sau đó đặt chiếc ly tự sướng này lên trước côn thịt này, sau đó cắm từ từ vào bên trong miệng ly. Côn thịt được bao bọc mặt chóp của ly có cảm giác như được mút liếm. Lục Nhiễu cảm thấy anh thật sự dám giở trò trước mặt cô, cũng không dám quay đầu nhìn, Cận Nam Dữ cùng cô nói: "Lục Nhiễu, kêu cho anh nghe hai tiếng. Nếu em không gọi tên anh, thì anh không thể bắn ".
Lục Nhiễu, "...".
Trước đây cô thật là mắt mù không thấy, sao có thể cho rằng loại người này là người cao ngạo, lạnh lùng. Cũng bởi vì hắn chỉ cần mặc tây trang vào không nói lời nào, mở miệng tuyệt đối là người thanh lãnh, cao ngạo, cấm dục, chỉ cần nói lời nói ra đều có tính toán trước
Lục Nhiễu nghe hắn thở dốc, cảm thấy không gian này trở nên thật xấu hổ, vì vậy nhanh chóng chạy ra ngoài đóng cửa lại, mặc kệ hắn.
Lục Nhiễu một tiếng sau mới trở lại, nghĩ cho hắn nhiều thời gian hẳn là đã giải quyết xong rồi, cho nên cô vào phòng lại được rồi chứ.
Khi Lục Nhiễu trở vào, Cận Nam Dữ đã giải quyết xong xuôi, lúc này bộ dáng hờn dỗi ngồi trên giường.
Lục Nhiễu nhìn hắn đã giải quyết xong, lúc này cô đến mở cửa sổ giúp thông gió tản bớt mùi trong phòng bệnh.
Tối nay Lục Nhiễu ngủ lại ở đây, vì đây là phòng bệnh VIP nên có kê một cái giường nhỏ ở bên cạnh giành cho thân nhân. Lúc này cũng đã muộn trở về cũng không an toàn, nơi này cũng có chuẩn bị sẵn đồ dùng cá nhân.
Lục Nhiễu rửa mặt một lát, lúc sau đi ra ngoài nằm ở trên giường.
Đêm đã khuya, cô thường ngủ vào giờ này. Vừa nằm xuống muốn nhắm mắt lại, Cận Nam Dữ giọng nói buồn bực truyền đến tai cô hỏi: "Lục Nhiễu, anh muốn em giúp anh bắn, em không chịu, Mộ Lận nhờ em giúp hắn bắn em lại chịu ? ".
Lục Nhiễu, "...".
Cô không muốn để ý đến hắn.
Lục Nhiễu thật sự quá mệt mỏi, hầu hạ cái tên này này làm cô bận rộn cả ngày, nằm xuống không được bao lâu liền ngủ .
Cận Nam Dữ cũng nằm xuống, nhưng trằn trọc mãi không sao ngủ được. Hắn nghĩ tới điều gì đó, lại ngồi dậy, cùng Lục Nhiễu nói: "Lục Nhiễu, anh cũng học cách ôn nhu, có được không?".
Lục Nhiễu nói cái gì cũng không có trả lời .
Cận Nam Dữ nhón người kiểm tra xem cô đã ngủ hay chưa, nên hắn nghiêng người nhìn cô, nhưng nhìn ra cô xem ra đã ngủ.
Cô là heo sao nhanh như vậy đã ngủ.
Lục Nhiễu ngày hôm sau thức dậy sớm, cô đi rửa mặt một lúc sau mới ra ngoài, chuẩn bị đến công ty đi làm.
Cận Nam Dữ cũng đã tỉnh, lúc này đang ngồi ở trên giường, Lục Nhiễu đi tới hỏi hắn có muốn ăn sáng không, nếu muốn thì cô sẽ nhờ hộ lý mang đến đây.
Cận Nam Dữ ngắt lời cô mở miệng nói, "Lục Nhiễu, anh không cần em chăm sóc, em về đi."
Lục Nhiễu nghe được lời này khẽ nhíu mày, trong lòng không biết có cái cảm xúc gì.
Cận Nam Dữ suy nghĩ rõ ràng mà nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, "Anh đã hứa với em ngày hôm qua, nếu em chăm sóc anh, thì anh sẽ chấp nhận chuyện hai chúng ta chia tay, bây giờ anh đồng ý chia tay với em. Chỉ cần ngày hôm qua chăm sóc anh một ngày như lời anh đảm bảo, bây giờ em đã thắng rồi. Sau này không cần em đến đây nữa. Nếu em thật sự thích người như hắn ta, anh sẽ chúc phúc cho em.
Mộ Lận thoạt nhìn là một người khá tốt. "
Lục Nhiễu nghe thế cúi đầu, không nhìn Cận Nam Dữ, nghe được hắn nói lời này cũng không có giống trong tưởng tượng của cô, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng hiện tại khó chịu , cảm giác chua xót nói không nên lời .
Mặc kệ tâm trạng, cô cầm cái túi đang đặt ở trên sô pha rời đi, nếu đã muốn chia tay không cần cô, thì cô không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!