Lam Âm giống như là muốn thị uy với Lục Nhiễu, cũng mặc kệ là cô đồng ý gay không đồng ý , trực tiếp liền mua bộ trang phục này cho cô, mua xong rồi lúc sau trực tiếp ném túi quần áo tới trước mặt cô nói, "Lục Nhiễu, cho cậu, cậu nhận lấy túi đồ này đi, bây giờ cậu nên quên hết mọi việc 5 năm vừa qua đi, bây giờ chúng ta không ai nợ ai, về sau đừng lại dây dưa với bạn trai mình nữa, hai người bọn mình đã tái hợp lại rồi, tình cảm của bọn mình rất tốt, về sau chuyện của anh ấy không liên quan đến cậu".
Lam Âm nói xong liền cầm hết đồ vừa mới mua sắm xong, xoay lưng bỏ đi. Tiếng giày cao gót phát ra âm thanh lộp cộp vội vã.
Lục Nhiễu nhìn chằm chằm túi đồ xa xỉ này cảm thấy bị châm chọc. Vừa rồi cô thế mà đã bị Lam Âm nhục nhã.
Lục Nhiễu cầm theo thứ này về tới nhà, mở cửa liền thấy được Mộ Lận ngồi ở trên sô pha xem TV .
Mộ Lận ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm cô cười hỏi, "Đã về rồi à? Cậu hôm nay đi đâu vậy? Vốn dĩ nghĩ hôm nay tôi và cậu đều không có đi làm, còn định mời cậu đi ăn bữa cơm, coi như làm là báo đáp cậu hôm trước mời mình ăn bữa cơm.".
Lục Nhiễu đem đồ vật buông xuống rồi đi đổi giày nói, "Lam Âm về nước, tìm mình đi ra ngoài ăn cơm bây giờ mới về tới nhà.".
Mộ Lận xem cô vẻ mặt mỏi mệt , còn tưởng rằng phụ nữ đi ra ngoài đi dạo phố đều sẽ rất mệt, cũng không muốn quấy rầy cô, săn sóc nói, "Vậy cậu trở về nghỉ ngơi một chút đi, xem bộ dạng cậu rất mệt , hai chúng ta khi nào ăn cơm sau cũng được .".
Lục Nhiễu bị Mộ Lận nhìn chằm chằm đôi mắt ôn nhu, săn sóc như vậy , đột nhiên nghĩ tới Cận Nam Dữ luôn nghiêm mặt, Cận Nam Dữ vốn dĩ trước giờ không có ôn nhu cùng cô nói chuyện như vậy.
Hai người bọn họ từ lúc bắt đầu đã không phải là hai người của cùng một thế giới rồi, là cô thế nào cứ bị cái khuôn mặt đó cuốn hút không dứt ra được.
Buổi tối Mộ Lận đi gõ cửa phòng của Lục Nhiễu, "Lục Nhiễu, tôi làm cơm rồi, cậu có muốn ra ngồi ăn chung không ?".
Lục Nhiễu vừa ngủ một giấc, hiện tại thần trí cũng đã thoải mái hơn nhiều, mở cửa thấy được Mộ Lận đang ở cửa ăn mặc tạp dề bộ dáng giống như rất thích hợp , cô không nhịn nổi liền bật cười, "Cậu sẽ nấu cơm được ư?".
Mộ Lận, "Ở nước ngoài tự tôi có học qua, cậu cũng biết nước ngoài đồ ăn thật sự rất khó ăn, đi tìm quán đồ ăn Trung Quốc thì rất khó chọn chỗ, tôi đi học bản thân cũng tự nấu được một chút, hẳn là không nấu ăn ngon bằng cậu thôi, nhưng là tôi cảm thấy còn có thể ăn được , cậu có thể ra thử một chút.".
Lục Nhiễu vừa vặn bụng cũng đang đói bụng, có sẵn đồ ăn nên cũng không cự tuyệt, trực tiếp đi theo Mộ Lận qua đó.
Nhìn một bàn đồ ăn màu sắc hương vị đều có đủ, cô rửa tay xong ngồi xuống ăn một miếng , phát hiện hương vị là thật không tệ, cho nên nhìn sang anh ấy giơ ngón tay cái lên.
Di động cô đúng lúc này vang lên, cô móc điện thoại trong túi ta, nhìn thoáng qua là mẹ cô gọi đến, liền tiếp nghe điện thoại , mẹ cô bên kia giọng nói rất lớn, "Nhiễu Nhiễu à, thế nào rồi ? lần trước bạn mẹ giới thiệu đối tượng cho con, con nhìn có vừa mắt không? Mẹ nghe nói đối phương đối với con có cảm giác không tệ, hơn nữa nói thích con, mẹ cảm thấy các con hai đứa có thể kết giao một chỗ nhanh một chút, để tránh bị người ta đổi ý. Con cũng đã gần 30 tuổi rồi , còn muốn kén chọn gì nữa sao?".
Lục Nhiễu nghe được lời mẹ cô nói chính là chuyện này, muốn đem điện thoại tắt máy, giọng nói của mẹ cô thật sự là quá lớn, nhưng còn không kịp nữa rồi, cô không kịp ngăn lại lời của mẹ cô. Không gian xung quanh cô yên tĩnh, lời mẹ cô nói ra đều truyền ra tới tai người đối diện, Mộ Lận cũng đã nghe được hết rồi.
Mộ Lận cười nhìn cô, Lục Nhiễu liền đem điện thoại tắt máy, cô cảm thấy quá xấu hổ đến đỏ mặt. Mẹ cô như thế nào lại nói như vậy, hiện tại bị người ta nghe thấy hết rồi như vậy thật xấu hổ, cô ngồi chôn đầu vào ăn cơm ngượng ngùng khi bị cậu ấy nghe được, lúc này không biết nên nói như thế nào mới phải .
Mộ Lận nhìn cô cười, cảm thấy cô thật là đáng yêu .
Lục Nhiễu chôn đầu vào chén cơm không dám ngẩng đầu nhìn Mộ Lận, hiện tại cảm thấy lỗ tai mình đã đỏ lên rồi .
Mộ Lận sợ cô cứ lo vùi đầu vào chén cơm mà không ngẩng đầu lên nói chuyện, cứ như vậy mà để bản thân sẽ bị nghẹn chết, cho nên chủ động mở miệng nhẹ giọng, ôn nhu nói, "Mẹ cậu nói không sai".
Lục Nhiễu nghe được anh ta nói ra lời này không rõ ý tứ gì, ngẩng đầu nhìn hắn ngạc nhiên hỏi, "Cái gì?".
* Edit: Mino Mũm Mĩm
Mộ Lận trầm mặc một chút, thở ra một hơi dài . Cái này cũng không có gì phải che giấu, gọn gàng dứt khoát nói, "Ta thật ra tôi đối với cậu đã có chút rung động. Từ lần trước gặp mặt thì đã có cảm giác đó rồi, tôi cảm thấy chúng ta có thể tìm hiểu nhau trước rồi sau đó kết hôn . Có thể thử ở chung một thời gian, nếu cảm thấy tính cách của cả hai thích hợp, về sau nếu thấy đối phương thích hợp để kết hôn thì chúng ta liền kết hôn , cậu cảm thấy thế nào?
Hai người chúng ta hiện tại đều trưởng thành rồi, dùng câu của mẹ cậu nói chính xác chúng ta cũng gần 30 rồi, hẳn là nên suy xét một chút về việc chung thân đại sự, cũng không có khả năng đời này sẽ không kết hôn chứ. Vừa vặn tôi cảm thấy cậu rất thích hợp, tính cách ôn nhu rất đáng yêu, cậu cảm thấy tôi thế nào? tôi hẳn là điều kiện cũng không kém chứ, cho nên hai người chúng ta sống chung thử xem. Không chừng thật sự sẽ nhìn vừa mắt nhau".
Lục Nhiễu bây giờ thần khinh như muốn chấn động , không nghĩ tới anh ta sẽ cùng cô nói ra những câu như vậy, cho nên cô có chút hoảng sợ, tay cứng đờ không biết nên như thế nào, chén cơm trên tay nghiêng đổ ra bàn, Mộ Lận thấy vậy nhanh tay chụp lại cái chén nhưng không kịp, cái chén đã bị cô làm đổ cơm ra bàn.
Mộ Lận xem cô muốn đem cơm nhặt lại, anh ta vội với tay đến ngăn cô, đem tay cô chặn lại. "Đừng nhặt nữa, cứ để như vậy đi, đều rớt ra trên bàn không còn ăn được nữa, để tôi đổi chén cơm khác cho cậu.".
Lục Nhiễu nhìn chằm chằm anh ta xem, rồi thu tay trở về.
Mộ Lận cũng nhìn thấy được ý tứ rạch ròi của cô, nhìn thấy cô như vậy hoảng hốt, thất thố giống như một con mèo nhỏ, liền biết bản thân mình đã dọa đến cô, nhìn cô ôn nhu mà cười cười. Sau đó đem cơm bị đổ trên bàn thu dọn bỏ vào thùng rác, lại đem một chén cơm khác tới, đồ ăn trên bàn đã được bày ra một bữa thịnh soạn.
"Ăn cơm đi, sự tình lúc nãy cậu cứ coi như tôi chưa nói gì hết, tôi trước mắt chỉ nghĩ nếu thích cậu thì nên nói ra sớm một chút.".
Mộ Lận cúi đầu liền ăn cơm, chủ động hóa giải cái đề tài xấu hổ này, không tiếp tục nói nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!