Điều kiện làm việc ở một doanh nghiệp nước ngoài thực sự rất hấp dẫn, hơn nữa lại là một tập đoàn danh tiếng. Cô gái trẻ nào mà không khao khát được khoác lên mình những bộ cánh hàng hiệu lộng lẫy, xinh đẹp?
Đàm Duy cũng thích, cũng có những tham vọng vượt xa năng lực của mình. Nhưng vị trí này lại là bán lẻ, tựa như thể cô đỗ vào trường đại học mơ ước, nhưng lại bị xếp vào ngành có điểm chuẩn thấp nhất.
Đàm Duy có thể thẳng thắn nói với người khác rằng mình hoàn toàn không coi thường ngành dịch vụ, nhưng nếu thực sự phải đi làm, vẫn có một cảm giác bài xích mơ hồ không thể nói rõ.
Rào cản có lẽ đến từ mười mấy năm đèn sách, hoặc có lẽ là do công việc này đòi hỏi phải vứt bỏ lòng tự tôn. Suy nghĩ hai ngày trời, cô vẫn không thông suốt được.
Thứ hai đi làm, Hoàng Hải Băng đã trở về, đang ngồi trong văn phòng gọi điện thoại. Đàm Duy pha trà cho ông: "Chú Hoàng, sao chú về mà không báo cháu một tiếng ạ?"
Trước đây, ông luôn để cô sắp xếp vé máy bay và khách sạn, làm mấy tháng cũng đã quen tay.
"Quên báo cáo với tiểu thư rồi." Hoàng Hải Băng bớt chút thời gian liếc cô một cái, cười chế nhạo.
Đàm Duy đặt trà lên bàn, vội xua tay: "Cháu không có ý đó."
Hoàng Hải Băng gọi điện xong, nói: "Chú đùa thôi. Hợp đồng ký thuận lợi hơn dự kiến nên về sớm."
Đàm Duy đứng trước bàn làm việc của Hoàng Hải Băng, ngón tay xoắn vào vạt váy, lòng dạ rối bời. Cô biết đã đến lúc phải thay đổi. "Chú
Hoàng, cháu muốn bàn với chú một chuyện." "Cháu nói đi."
Đàm Duy nói: "Cháu muốn chuyển sang bộ phận kinh doanh. Bên cạnh chú đã có Tiểu Hồ rồi, cháu ở công ty rất nhàn rỗi, như vậy không tốt ạ."
Hoàng Hải Băng nhíu mày, có chút khó xử: "Duy Duy, sao cháu lại nghĩ quẩn mà đi làm kinh doanh thế, vừa khổ vừa mệt. Chú đây lại rất muốn được ngày ngày ngồi trong công ty đấy."
Đàm Duy không hiểu ý của Hoàng Hải Băng. Công việc chẳng phải là như vậy sao? Có ông chủ công ty đàng hoàng nào lại nói nhân viên muốn cầu tiến là "nghĩ quẩn" chứ?
Ngay lập tức, trong lòng cô dấy lên một nỗi bất an.
"Cháu muốn học hỏi thêm chút kiến thức." Giọng Đàm Duy yếu đi một chút.
Điện thoại trên bàn Hoàng tổng lại reo lên. Ông xua tay bảo cô ra ngoài trước.
Đàm Duy trở về chỗ của mình, trong lòng nghẹn một cục tức. Bàn làm việc của cô ngay cửa văn phòng chú Hoàng, qua tấm kính có thể thấy ông đang đứng chống hông gọi điện thoại trước cửa sổ. Cô thầm nghĩ sẽ đợi ông nói chuyện xong rồi vào nói tiếp.
Một lát sau, chị Vương nhắn tin bảo cô xuống lầu giúp chuyển đồ. Đàm Duy đành cầm điện thoại đi xuống.
Chị Vương chính là người phỏng vấn cô ở phòng nhân sự. Ban đầu, ấn tượng của chị ta về cô không tốt lắm. Cùng là dân làm công bình thường,
ai mà có thiện cảm với dạng "con ông cháu cha" được chứ.
Mấy tháng ở chung, chị ta phát hiện cô bé Đàm Duy này cũng không đến nỗi tệ, nên thái độ cũng thân thiện hơn một chút.
Một lô vật tư văn phòng mới nhập về rất nặng. Đàm Duy thấy chị Vương đi giày cao gót nên cô nói để mình làm cho. Tài xế là chú Lưu, ngồi trên ghế đá uống trà, cười nói: "Chị Vương, chị đừng bắt nạt Tiểu Đàm quá
nhé."
Chị Vương bực bội mắng: "Liên quan gì đến ông, đàn ông sức dài vai rộng chỉ biết lười biếng."
Chú Lưu nói: "Việc của tôi là lái xe, chứ không phải khuân vác." Đồ nặng như vậy, lỡ trật eo ông thì sao? Ngày thường đi giao hàng cho khách ông cũng không bao giờ phụ giúp, trừ khi có tiền boa.
Đàm Duy cụp mắt xuống, không tham gia vào cuộc cãi vã của họ, chỉ nói mình làm được. Chị Vương lườm chú Lưu một cái, rồi cùng Đàm Duy chuyển đồ vào văn phòng.
Hai cô gái đi đi lại lại mấy chuyến mới xong. Sau khi kết thúc, chị Vương cảm ơn Đàm Duy, rồi nói rằng thực ra chị ta đã nhắn tin cho mấy người, nhưng chỉ có Đàm Duy trả lời.
"Chắc là mọi người đang bận ạ."
Chị Vương hỏi: "Thế em không có gì để bận à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!