Đàm Duy tặng Tina một túi kẹo hạnh nhân, lại nhận được một chai sâm panh của Tina làm quà đáp lễ.
Thật ra nói là quà cũng không hoàn toàn chính xác, rượu là vật tư còn dư lại từ sự kiện. Những vật tư tiêu hao thế này công ty sẽ không tính toán, nhân viên bán hàng tự giải quyết hoặc mang về nhà là một quy tắc ngầm.
Thân chai được gói bằng giấy tuyết lê, miệng chai thắt nơ vàng, cắm một đóa hoa tulip, rất tinh xảo.
Đương nhiên, bản thân chai rượu cũng không quý giá, nhưng cô thích cách Tina đối xử với mình như một người bạn, điều này quá thân thiện đối với một người có nhân cách bị động như cô.
Đàm Duy nói cô không hay uống sâm panh.
Tina nói: "Uống khá ngon đấy, dù để trong nhà cũng đẹp mà, uống một lần rồi sẽ muốn uống lần thứ hai, có muốn dũng cảm thử không nào?"
Tối Chủ nhật, có rất nhiều người từ khu thương mại về nhà, ánh đèn trong toa tàu điện ngầm luôn rất kỳ quái, chiếu lên mặt người xám xịt, vô thần. Đàm Duy tìm được chỗ ngồi xuống, chụp một tấm ảnh chai
rượu gửi cho Diệp Hiểu Hàng: [Tớ có bạn rồi này.]
Diệp Hiểu Hàng trả lời: [Hả? Chẳng lẽ trước giờ cậu không có bạn sao?]
Vậy các cô ấy là gì? Là bạn bè rượu thịt à?
Đàm Duy cong khóe môi: [Không phải, đây xem như là bạn bè kiểu chị em?]
Diệp Hiểu Hàng lại hỏi: [Bạn bè kiểu chị em là gì?]
Thế là Đàm Duy giải thích một chút cho Diệp Hiểu Hàng. Tina và Đàm Duy không phải bạn cùng lứa, cũng không thể nào là cùng một kiểu người, nhưng sự dịu dàng của người phụ nữ lớn tuổi giống như chiếc áo khoác len cashmere mùa đông, ở bên cạnh vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, mọi thứ được gãi đúng chỗ ngứa.
Đàm Duy kể lại lần đầu tiên đi cùng Hoàng Hải Băng, cô đã siêu cấp căng thẳng, cứ ngỡ những người làm trong ngành hàng xa xỉ rất lạnh lùng, không ngờ tiếp xúc rồi mới thấy cũng khá tốt.
Trong ấn tượng của Diệp Hiểu Hàng cũng là mấy chị nhân viên bán hàng trợn mắt là chuyện bình thường, vì mọi người đều nói như vậy.
Đàm Duy nói: "Tối nay cậu đến nhà tớ không, làm tôm hùm đất cho cậu ăn."
"Có uống bia không?" "Uống, mau tới đây."
Gần đây Hoàng Hải Băng đã tìm một trợ lý nam, có thể đi công tác và xã giao cùng ông, chủ yếu là để tiện cho việc uống rượu và lái xe.
Giờ đây Đàm Duy không khác gì một cô cháu gái thân thiết. Một mặt là không tiện mang cô đi dự tiệc rượu, mặt khác cũng khó nắm bắt chừng mực trong việc dùng người. Chỉ có thể xem cô như một linh vật nuôi trong công ty.
Đàm Duy nhìn ra được suy nghĩ của Hoàng Hải Băng, hiện tại cô không có áp lực kinh tế gì, nhưng vẫn có áp lực tinh thần.
Tháng năm vừa qua, mẹ cô đến một chuyến, giúp cô xem nhà, là một căn hộ chung cư được trang trí rất đẹp, trả một lần nửa năm tiền thuê. Ngoài ra, mỗi tháng mẹ còn trợ cấp cho cô mấy ngàn đồng tiêu vặt.
Nhưng ăn bám ba mẹ không phải là kế lâu dài.
Sáng thứ bảy, Đàm Duy đến công ty tăng ca một lát, ngồi ngẩn người ở vị trí của mình.
Có người vỗ vai cô, "Ngày nghỉ sao không ra ngoài chơi với bạn bè thế?"
Là một người dì đồng hương của cô, chồng dì ấy là tài xế giao hàng cho công ty, Hoàng Hải Băng đã giữ dì lại làm một số việc vặt.
Giống như Đàm Duy, là là người nhà được sắp xếp vào. "Dạ, không có ai rủ cháu đi chơi." Đàm Duy tắt máy tính. "Cháu vừa xem việc làm à?"
"Không ạ, cháu xem linh tinh thôi." Đàm Duy không muốn người khác biết.
"Duy Duy, cháu có muốn kiếm chút thu nhập ngoài luồng không." Người dì ngồi xuống bên cạnh cô.
"Việc gì ạ?" Đàm Duy tò mò hỏi.
Dì ấy vuốt lọn tóc mai bên tai, ngượng ngùng nói: "Các cô gái trẻ các cháu chắc chắn rất sĩ diện, đây không phải công việc gì tươm tất đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!