Chương 4: (Vô Đề)

Chạng vạng Chủ nhật, Đàm Duy đi trả lại áo sơ mi. Để bày tỏ lời xin lỗi và cảm ơn, cô mang theo một ít kẹo hạnh nhân tự làm, gói trong hộp quà cẩn thận.

Nghe nói sự kiện kỷ niệm của cửa hàng có cả ngôi sao đến, hiện trường biển người tấp nập, nhưng lúc Đàm Duy đến thì đã kết thúc, chỉ còn nhân viên bán hàng trong tiệm vẫn đang tiếp đãi khách.

Cô không tìm thấy Tina, nghe nói chị ấy đang họp trên lầu.

Chị chuyên gia cắm hoa đang thu dọn đồ đạc, Đàm Duy qua giúp một tay thì bị hỏi: "Sao ban ngày em không đến vậy?"

"Có chuyện gì sao ạ?"

"Không phải chuyện công việc, mà là có ngôi sao đến, em thật sự nên đến xem. Người thật đẹp lắm, là kiểu đẹp mà video không thể hiện ra được một phần mười."

Đàm Duy rất hứng thú hỏi là ngôi sao nào, có chụp ảnh không.

Chị cắm hoa cùng cô thu dọn đồ vào kho, rồi lấy điện thoại ra cho cô xem những tấm ảnh chị chụp tại hiện trường. Quả thật, làn da trắng đến phát sáng, vô cùng xinh đẹp.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng khoảng cách với người thường quá xa.

Lướt xem vài tấm, hoa cả mắt, Đàm Duy thấy một người trong tấm ảnh chụp chung.

Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, thanh tú.

"Người trong ngành thời trang hình như ai cũng đẹp cả." Đàm Duy cười nói, trả lại điện thoại cho chị cắm hoa.

"Đúng không, chị thấy em cũng đẹp lắm đó." Chị cắm hoa nhìn chằm chằm vào mặt Đàm Duy. Cô không trang điểm, nhưng da dẻ trắng trẻo sạch sẽ, tròng mắt màu nhạt, mũi cũng cao và thanh tú.

Chị cẩn thận nghĩ lại: "Ngôi sao có cả đội ngũ tạo hình, trời ạ, đi theo cả chục người lận."

"Ha ha." Đàm Duy được khen thì thấy xấu hổ, vô cùng không quen, "Không có đâu ạ, chị đừng khen em."

"Nếu em trang điểm cẩn thận, chắc chắn sẽ rất đẹp."

Hai người làm việc rất nhanh, còn lại mấy thùng hoa vẫn phải mang về công ty. "Chị đi cùng xe của chú tài xế, em đi chung không?"

Đàm Duy nói mình còn có việc khác. "Vậy em tự bắt xe nhé, bai bai."

Đám đông vây xem ở sảnh chính của trung tâm thương mại vẫn chưa tan hết, trên mặt đất rơi vãi những dải ruy băng rực rỡ và hoa tươi. Công nhân đang tháo dỡ tấm bảng ký tên màu đen, chuẩn bị chuyển vào kho

hoặc cho những người dọn vệ sinh nhặt phế liệu.

Những điều này Đàm Duy không thể hiểu hết, giống như một màn kịch hoành tráng vừa hạ màn.

Cô đi ra ngoài trung tâm thương mại, cô nhớ bụi cây ven đường có mấy chú mèo tam thể đã an cư ở đó, không biết bây giờ còn ở đấy không.

Cô định bụng sẽ bắt hết về nhà nuôi, hoặc chia hai con cho Cố Văn và Diệp Hiểu Hàng.

Bảo an của trung tâm thương mại thấy vậy, hỏi cô đang tìm gì. "Mấy con mèo hoang ở đây, anh có thấy không ạ?"

"À, lần trước thì có." Anh bảo an nói.

"Các anh bắt đi rồi ạ?"

Anh bảo an trẻ tuổi liền cười, nói: "Đừng nghĩ chúng tôi xấu xa vậy chứ, đây là cửa phụ của trung tâm thương mại, không có khách nào qua lại, mèo hoang muốn ở đây thì cứ ở, miễn là không làm phiền khách là

được."

Đàm Duy nghe anh nói vậy, cảm thấy cách quản lý của trung tâm thương mại này rất nhân văn, cô khẽ mỉm cười, "Vậy tôi tìm thử"

"Cần tôi giúp không?" Bảo an thấy cô cười, cũng có chút ngượng ngùng. "Không cần đâu ạ, cảm ơn anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!