Đàm Duy đặt vào mỗi món quà chia tay cho Tina và Perla một lá thư viết tay, cảm ơn sự giúp đỡ của họ trong suốt thời gian qua, lời lẽ vô cùng chân thành.
Ngày hôm sau đi làm, cô bỗng nhiên hoàn toàn "bung xõa", tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn. Bởi vì một khi đã xác định được hướng đi, cô không còn khổ sở vì những chuyện vặt vãnh nữa.
Tính ra cũng chỉ còn vài ngày ở đây. Nhân viên quản lý của khu nghệ thuật đến gặp cô để xác nhận ngày dỡ bỏ showroom, quyết toán chi phí và các hạng mục khác. Đàm Duy mỉm cười gật đầu: "Được, được, sau khi trao đổi với công ty tôi sẽ thông báo cho anh nhé."
"Thấy lần trước cô cứ mặt mày ủ rũ, hôm nay tâm trạng tốt thế, có chuyện gì vui à?"
"Có sao ạ?" Đàm Duy đưa tay lên ôm mặt, cười ha hả hai tiếng: "Chắc là sắp có chuyện vui rồi."
"Dù có hay không, thì cũng chúc mừng cô trước nhé."
"Cảm ơn anh."
Đàm Duy cầm hóa đơn về lại góc làm việc, sắp xếp gọn gàng rồi cho tất cả vào một tập hồ sơ màu xanh, dán nhãn, cuối cùng cất vào túi giấy, chờ người của bộ phận thị trường đến lấy.
Hôm nay, bình hoa trên bàn cô đã không còn, chỉ có một chiếc máy tính của công ty. Cô lại một lần nữa sắp xếp lại toàn bộ danh sách khách hàng, lọc ra những người cô cảm thấy còn có tiềm năng nhưng cần theo dõi lâu dài, định rằng lúc mình đi sẽ giao lại cho Perla.
"Khụ khụ."
Bên ngoài có người đến. Đàm Duy đứng dậy, thấy lại là Lục Quan Vụ. Anh ta nghiêng đầu nhìn cô, trông y hệt mấy cậu nhóc tiểu học nghịch ngợm — anh ta nghiễm nhiên đã trở thành khách quen của nơi này.
Đàm Duy rất muốn nói một câu: Sao anh lại đến nữa vậy? tôi thật sự nghi ngờ anh thầm thương trộm nhớ tôi rồi đấy.
"Lục tiên sinh, chào anh." Cô bước về phía anh ta, một lần nữa hỏi một cách chuyên nghiệp: "Tôi có thể giúp gì cho anh không ạ?"
"Cô tra giúp tôi xem mã hàng này có thể đổi thành chất liệu dệt kim 3D không," Lục Quan Vụ nói với cô, "Chắc là được chứ?"
Câu hỏi này Đàm Duy căn bản không cần tra. Cô đã thuộc lòng những sản phẩm anh ta từng xem qua. Cô lấy máy tính ra, tìm một tấm ảnh trong kho dữ liệu. "Anh muốn đổi thành màu nào ạ, màu đỏ rượu, hay màu cà phê?"
"Không tệ nhỉ, càng ngày càng chuyên nghiệp đấy." Lục Quan Vụ nói chuyện lúc nào cũng nửa đùa nửa thật, khiến người ta không phân biệt
được là đang khen hay đang chê. "Nhưng mà hai màu này đều không đẹp."
Chuyện đó đơn giản. Đàm Duy trực tiếp đổi màu cho anh ta ngay trên phần mềm, nói: "Anh cũng có thể đặt màu riêng, chỉ cần trả thêm 25% phí tùy chỉnh."
"Còn màu khác không? Mấy màu cô sửa đều không đẹp."
"Thật ra là do anh xem nhiều lần quá nên hoa mắt thôi. Vẫn là mẫu trưng bày ở cửa hàng hiệu quả nhất, nếu không sao nó lại được chọn làm mẫu chủ lực chứ?" Đương nhiên là vì nó đã trải qua sự kiểm chứng của thời gian và thẩm mỹ của nhà thiết kế rồi.
Đàm Duy thẳng thắn đưa ra ý kiến, chứ không bị anh ta dẫn dắt nữa. Cô mơ hồ nhận ra cách diễn đạt của mình đã trở nên trôi chảy hơn, bắt đầu không còn sợ sệt gì nữa, thậm chí còn muốn đấm cho vị "khách hàng" này một phát.
Quả nhiên là một nhân viên sắp nghỉ việc thì sẽ bung lụa hết mình. Cô căn bản không sợ làm mất lòng khách, thất bại thì thôi vậy.
Lục Quan Vụ nói: "Hôm qua tôi ở cửa hàng Thượng Hải của các cô có thấy một mẫu cùng loại nhưng khác màu, hiệu quả làm tôi vô cùng thất vọng, không có điểm nhấn gì đáng nói, lại còn bị đặt ở một vị trí rất khuất trên lầu hai."
Đàm Duy đáp: "Dòng thiết kế này ở trong nước tương đối kén người mua, bởi vì phải là người có gu thẩm mỹ mới có thể hiểu được nó. Ngày đầu tiên anh đến đây, anh đã vừa mắt nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, chứng tỏ nó có duyên với anh."
"Cô cũng hài hước thật." Lục Quan Vụ đứng bên cạnh cô, mắt vẫn dán vào máy tính, thật khó phân biệt ai là khách ai là nhân viên bán hàng.
"Bán không chạy thì là không chạy, còn bày đặt kén người mua." "Tôi nói sự thật thôi." Anh tin hay không thì tùy.
"Tôi đoán mẫu này của các cô năm nay cả nước bán chưa tới năm cái phải không?"
"Làm sao có thể? Riêng qua tay tôi đã bán được một đơn rồi, cả nước sao lại không quá năm cái được?" Đàm Duy thực ra cũng không biết doanh số cả nước thế nào, nhưng cô lấy điện thoại ra, ra vẻ rất thật mà cho Lục Quan Vụ xem, để chứng minh cho lời nói của mình.
Cô mở tài khoản mạng xã hội của Lục Văn Tâm, là bức ảnh cô ta đãi tiệc tân gia, chiếc sofa này vừa hay lọt vào khung hình. "Anh biết người này chứ? Chính là mua từ chỗ tôi đó."
Chỉ cần hơi quan tâm đến thời trang một chút sẽ biết Lục Văn Tâm. Lục Quan Vụ đương nhiên không lạ gì cô ta. Anh ta nhìn kỹ hơn, "Đặt trong một không gian nhỏ như vậy, trông cũng được đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!