Anh ta chính là Lục Quan Vụ?
Trông trẻ quá, cùng lắm cũng chỉ khoảng 25-26 tuổi.
Đàm Duy thầm tính toán trong đầu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi rói: "Lục tiên sinh?"
"Ừm." Lục Quan Vụ tỏ ra không mấy để tâm đến cô, thậm chí còn chẳng có chút lịch sự nào, gần như chỉ trả lời bằng giọng mũi, mang theo cái vẻ lười biếng đặc trưng của mấy cậu ấm Bắc Kinh.
Anh ta lại ngồi xuống chiếc sofa đắt tiền kia, vắt chéo chân, ngạo mạn lên tiếng: "Tôi cứ tưởng Rossi Casa ở Trung Quốc sắp sập tiệm đến nơi rồi chứ, không ngờ vẫn còn trụ được, sức sống mãnh liệt thật đấy."
Đàm Duy thầm nghĩ, bọn tôi thì sập tiệm kiểu gì được?
Cô tìm một chủ đề khác để bắt chuyện: "Xem ra anh đúng là đã lâu không ghé qua rồi. Thực ra chúng tôi đã ra mắt rất nhiều sản phẩm mới, thiết kế vô cùng xuất sắc."
"Ừm," Lục Quan Vụ không hề phản bác, "Cũng chỉ có cái này là tôi còn thấy thuận mắt. Mấy năm qua thiết kế của các cô toàn là thứ quái quỷ gì không biết, sao chép tới lui, lại còn cái kiểu marketing rẻ tiền đó nữa, không thay đổi thì sớm mà cuốn gói khỏi thị trường Trung Quốc đi là
vừa."
Đây là lần đầu tiên Đàm Duy bị khách hàng nói xấu thương hiệu ngay trước mặt. Cô thật sự không biết phải đáp lại thế nào, chỉ đành tìm một
đề tài khác để lấp l**m, bèn hỏi: "Lục tiên sinh, anh muốn mua sắm một vài món đồ thời trang, hay là đồ nội thất gia dụng ạ? Anh dự định đặt ở không gian nào?"
Lục Quan Vụ liếc cô một cái, cười khẩy, dường như đã nhìn thấu ý đồ thăm dò của cô. Anh ta không để cô dẫn dắt, tiếp tục nói chuyện của mình: "Cô không biết chuyện đó à?"
"Chuyện gì ạ?" Đàm Duy nhíu mày. "Sao cô có thể không biết được chứ?" "…"
Lần đầu tiên cô gặp một vị khách khó hiểu đến thế. Anh ta định buôn chuyện với cô sao? Nhưng Đàm Duy lại không giỏi khoản tán gẫu với khách, vốn chuyện của cô rất hạn hẹp. Là một nhân viên dịch vụ, cô phải kiểm soát nghiêm ngặt chừng mực trong giao tiếp, giữ gìn hình tượng, tránh để người khác bắt thóp.
Lục Quan Vụ thấy bộ dạng căng như dây đàn của cô thì không khỏi buồn cười. Anh ta mới nói có mấy câu mà đã dọa cô sợ đến thế rồi à? Anh ta cười một cách xấu xa: "Tôi mới gặp một nhân viên bán hàng xa xỉ như cô lần đầu đấy."
"Tôi thì làm sao ạ?" Cô thật sự không hiểu. "Nhạt nhẽo quá." Anh ta chê bai.
Đàm Duy đứng thẳng tắp, đáp: "Lục tiên sinh, tôi đang làm việc."
"Công việc của cô không phải là phục vụ khách hàng sao? Khách hàng không vui, thì cô chốt đơn kiểu gì?"
Đàm Duy rất có thái độ, nói: "Tôi dùng kiến thức chuyên môn của mình để phục vụ anh." Chứ tôi không phải cây hài hay bạn buôn dưa lê của ai cả, nhưng câu nói thật lòng phía sau, Đàm Duy đã không thốt ra.
"Kiến thức chuyên môn của cô tốt lắm sao?" Lục Quan Vụ cũng bày tỏ sự hoài nghi một cách chân thành, nhìn cô từ trên xuống dưới, "Hình như cũng không hẳn nhỉ?"
Trên WeChat hỏi cô cả buổi trời, câu trả lời lúc nào cũng chỉ được một nửa, úp úp mở mở như tỳ bà che nửa mặt hoa. Anh ta chưa từng gặp ai chậm chạp như vậy.
Đàm Duy biết ý anh ta, vì cô đã không gửi đủ tài liệu cho đối phương. Nhưng đây là chiến lược làm việc của cô. Chưa gặp mặt khách hàng mà đã nói hết từ A đến Z, thì cô còn kinh doanh thế nào nữa? Làm sao để hẹn được người ta tới đây?
Bản chất của bán hàng là phục vụ, nhưng không có nghĩa là phải phục tùng khách hàng vô điều kiện.
Thấy Đàm Duy không đáp lại, Lục Quan Vụ bèn chuyển sang nói về sản phẩm. Bản thân anh ta có sự am hiểu nhất định về hàng xa xỉ và thiết kế, những câu hỏi đưa ra nhiều lúc khiến Đàm Duy khó lòng chống đỡ.
Quá trình tiếp đón này khiến Đàm Duy cảm thấy áp lực một cách khó hiểu. Sự "thiếu tôn trọng" của anh ta là một chuyện, mặt khác, anh ta thuộc tuýp khách hàng tấn công. Từ đầu đến cuối luôn là anh ta hỏi,
Đàm Duy trả lời, giống như đang bị thầy giáo dạy bảo, vô cùng bị động.
Hơn một tiếng trôi qua, Đàm Duy không nắm được bất cứ thông tin cơ bản nào về vị khách này. Nhu cầu, ngân sách, thậm chí cả nghề nghiệp, thân phận.
Việc nhận diện thân phận của người tiêu dùng là một bước cực kỳ quan trọng. Thời còn là nhân viên mới, cô đã tốn không ít thời gian và công sức, sau này cô đã khắc cốt ghi tâm bước này để có thể giới thiệu sản phẩm một cách có mục tiêu.
Làm vậy không chỉ giúp khách hàng đưa ra lựa chọn, vì nhiều người khi mới vào cũng rất mơ hồ, mà còn giúp đẩy nhanh tiến độ công việc của mình. Anh ta chọn một đống đồ, viết đầy một tờ giấy, bảo Đàm Duy tra giá, tra chất liệu.
Đàm Duy vui mừng trong giây lát, ngỡ như cứu tinh đã đến. Cô mong chờ nhìn anh ta, thăm dò: "Hôm nay anh có đặt hàng không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!