Chương 22: (Vô Đề)

Thời gian của cô quả thực không đáng một xu, cô đang bán đi sức lao động giá rẻ của mình.

Đàm Duy cắn chặt môi, cố gắng kìm nén, tự nhủ tuyệt đối đừng khóc, không thể vì chuyện này mà khóc, con đường này là do cô chọn.

Cô về đến nhà thấy đèn đã bật sáng, Diệp Hiểu Hàng đã đến, còn mua gà rán và Coca bày sẵn trên bàn trà, đợi cô. Đàm Duy từ ga tàu điện ngầm chạy về nhà dưới trời mưa, quần áo dính sát vào người, lạnh cóng.

Nước mắt cô rơi xuống như chuỗi hạt ngọc. Câu nói kia quả không sai, chỉ khi trở về bên người thân yêu, cô mới có thể hóa thành đứa trẻ.

Diệp Hiểu Hàng lấy khăn lau tóc cho cô, "Sao thế?"

"Công việc của tớ có lẽ không giữ được nữa rồi." Đàm Duy gục vào vai Diệp Hiểu Hàng òa khóc.

Diệp Hiểu Hàng xoa đầu cô, "Chuyện công việc tớ không hiểu, cũng không thể cho cậu lời khuyên gì, nhưng tớ vẫn luôn ở đây, đồ ăn thức uống đã chuẩn bị sẵn cho cậu, nước tắm cũng đã xả rồi, cậu muốn nói chuyện lúc nào cũng có tớ."

Thật ra, khi Enzo nói thời gian của cô không đáng giá, cô rõ ràng cảm thấy có thể chịu đựng được. Nhưng anh căn bản đang phủ nhận con người cô.

Chu Giác nhìn Đàm Duy mặt đỏ tía tai, ung dung tự tại thể hiện sự kiêu ngạo và tự đại của kẻ ở địa vị cao, "Cô thật sự đang lãng phí thời gian, vì không tạo ra bất kỳ giá trị nào. Có biết tại sao Wendy không cho người

khác đến, cố tình tống cô đi không?"

Đàm Duy nhìn vào mắt anh, sợ đến mức thu lại tất cả dũng khí, vô tri gật đầu rồi lại lắc đầu.

"Năng lực chuyên môn, thành tích hay kỹ năng cơ bản, không cái nào cô sánh bằng người khác. Trong mắt cấp trên trực tiếp của cô, cô vô dụng. Cô không thể hạ thấp lòng tự trọng để đối phó người khác khi họ cố tình gây khó dễ hay phê bình cô, sức chịu đựng cơ bản nhất của ngành dịch vụ cô cũng không có."

"Đừng không phục, cô nên tự xem xét lại bản thân, rốt cuộc có thích hợp với công việc này không." Anh cho cô một đòn chí mạng.

Đàm Duy chưa bao giờ bị ai phê bình như thế, cô không biết lời nói có thể sắc bén như dao găm, đâm thẳng vào tim.

————

Đàm Duy tắm xong đi ra, Diệp Hiểu Hàng đã đổi gà rán thành một bát mì xương hầm.

Mặc dù cô ấy không giỏi nấu ăn bằng Đàm Duy, nhưng nước dùng thế này nấu sơ qua cũng rất ngon, "Tớ không thêm rau thơm và hành cho cậu đâu, cậu tự rắc hạt tiêu đen nhé."

Mới dầm mưa về, nên ăn chút đồ nóng hổi để ấm bụng.

Đàm Duy xoa tóc ngồi xuống, tẩy trang xong, hai bên gò má có một mảng sưng đỏ, dị ứng nước mắt lại càng nghiêm trọng, vì vừa nãy trong phòng tắm cô không nhịn được, lại khóc nức nở với nước ấm.

Diệp Hiểu Hàng thở dài, đứng dậy đi lấy thuốc mỡ giúp cô, cô ấy thầm nghĩ trách không được mẹ Đàm Duy gọi cô là cục cưng, vì đôi khi tinh thần cô thật sự rất yếu ớt, giống như một đứa trẻ con.

Đương nhiên, Diệp Hiểu Hàng cho rằng đây là biểu hiện của sự trưởng thành hạnh phúc, bản thân cô ấy cũng rất thích chăm sóc người khác,

vừa hay bổ sung cho Đàm Duy.

"Cậu ăn cơm trước đi, bổ sung đủ carbohydrate cảm xúc sẽ tốt hơn."

Đàm Duy ngồi khoanh chân trên sàn nhà, ăn hết sạch mì, bê bát to uống cạn cả canh, đã lâu lắm rồi cô chưa ăn no đến thế, nửa năm qua, thường xuyên nửa đêm đói chết đi được, chỉ ăn mấy viên chao cho đỡ thèm.

Vì muốn quản lý vóc dáng, đủ mảnh mai, rồi nhét mình vào chiếc váy cỡ nhỏ nhất.

Rất nhiều thứ là trời sinh, tính cách, cách nói năng, dung mạo.

Cô không thể lập tức nâng cao năng lực của mình, thay đổi tính cách, cũng chỉ có thể bắt đầu thay đổi từ vẻ ngoài, ít nhất hình ảnh phải xinh đẹp, chứ không phải co vai rụt cổ, vâng vâng dạ dạ.

Ăn xong Đàm Duy nói mình còn muốn ăn chút đồ ngọt, để át đi vị mặn trong cổ họng, Diệp Hiểu Hàng lại đưa cho cô một hộp sữa chua vị dâu, "Không giảm cân à?"

"Tớ sắp bị đuổi việc rồi, giảm béo còn ích gì nữa," Đàm Duy ăn no cuối cùng cũng có sức lực mà thổ lộ tâm sự.

Thật ra chuyện này không trách ai được, chỉ trách bản thân cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!