Chương 19: (Vô Đề)

Đàm Duy đã quen với việc phục vụ khách hàng, hai đầu gối có thể dễ dàng khuỵu xuống. Cô khuỵu một gối, nửa quỳ bên cạnh sofa, khoảng cách giữa cô và anh gần đến mức có thể ngửi được mùi hương trên người anh, hô hấp gần như hòa cùng một nhịp.

Đang định buộc dải lụa lên cổ tay anh, cô chợt thấy ở đó có một chiếc đồng hồ mặt xanh lục. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo ý hỏi phải làm thế nào.

Chu Giác tháo đồng hồ ra.

Bề ngoài, cô tỏ ra vô cùng cẩn trọng, nhưng trong lòng lại nổi lên ý đồ xấu xa, muốn dùng lòng bàn tay mình chạm thử vào làn da anh, xem có ấm áp như trong tưởng tượng không. Cô thật sự đã hạ lòng bàn tay xuống, cố tạo ra vẻ lơ đãng.

Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn chiếm thế thượng phong. Cô không thể vì chuyện này mà bị đuổi việc được, công việc vẫn quan trọng hơn.

Ai ngờ, Chu Giác đột nhiên xoay cổ tay, da thịt hai người vẫn khẽ chạm vào nhau, nhẹ đến mức cô còn không kịp cảm nhận.

"Cô đang nghĩ gì vậy?" Chu Giác nhận ra ngón tay cô nhạy cảm rụt lại khi chạm vào mình.

"Không, không có gì ạ." Đàm Duy không đủ can đảm thừa nhận tâm tư đen tối của mình với anh.

Em đang thèm muốn anh trong một góc khuất, anh sẽ cảm thấy ghê tởm không? Anh có để mắt đến em không? Hay là sẽ vì thế mà cho người sa thải em?

Động tác buộc dải lụa của cô giống như đang gói một món quà. Chu Giác bỗng nhiên tò mò: "Thành tích của cô thế nào rồi?"

"Cũng khá tốt ạ." Đàm Duy nghĩ rằng anh đang quan tâm đến công việc của mình nên nghiêm túc báo cáo.

"Ừm." Thật kỳ lạ, tính cách như vậy mà lại có thể tồn tại trong ngành bán lẻ.

Anh quan sát khuôn mặt cô, tự hỏi đây rốt cuộc là thần thánh phương nào. Vẻ ngoài của cô có chút thay đổi, gương mặt trắng nõn, trên mũi và hai bên má được điểm chút phấn má hồng hiệu ứng cháy nắng, còn có vài nốt tàn nhang nhỏ.

Trông đáng yêu hơn hẳn so với khuôn mặt trang điểm nhạt nhẽo thường ngày, điều này khiến anh chú ý đến cô thêm một chút.

Đàm Duy đứng dậy, "Sếp Enzo, anh còn có việc gì khác không ạ?" "Giúp tôi mang đồng hồ xuống tầng một."

"Vâng ạ."

Đàm Duy nhận lấy chiếc đồng hồ nặng trĩu, mặt kim loại vẫn còn lưu lại hơi ấm từ cơ thể anh. Ở cầu thang, cô gặp Tôn Khảng đang đi lên, người này vừa nhìn thấy thứ trong tay cô thì nhói cả mắt.

Tôn Khảng có ấn tượng về Đàm Duy, nhưng không phải là ấn tượng tốt đẹp gì.

Một đứa nhà quê không hiểu quy tắc. Tôn Khảng hỏi cô: "Cô đang làm gì vậy?"

Đàm Duy trả lời: "Enzo bảo tôi mang đồng hồ của anh ấy xuống tầng một."

Tôn Khảng thấy tay cô quả nhiên đang cầm đồng hồ của Chu Giác, không hiểu tại sao Enzo lại tiếp xúc với một nhân viên bán hàng, rõ ràng là hai bộ phận khác nhau, cớ gì lại phải nhờ cô làm việc. Hơn nữa đây còn là vật quý giá… Enzo không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác.

"Đưa cho tôi." "Được ạ."

Đến lúc này, cái đầu đang ngứa ngáy của Đàm Duy bỗng như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Cô vừa định làm gì vậy? Thèm muốn cơ thể của Enzo sao? Sao lại dám ra tay ngay cả khi chỉ đang mơ mộng trong đầu thế này?

Đầu óc cô như đang trải qua một trận cuồng phong. Sợ chết khiếp, lỡ như không nhịn được thì phải làm sao?

——–

Đàm Duy lại một lần nữa gặp lại chiếc đồng hồ đó của Chu Giác, là ở một buổi bán đấu giá từ thiện trước khi bữa tiệc chính bắt đầu.

Đàm Duy bỏ ra chưa đến một nghìn tệ để mua một đôi kẹp tai ngọc trai Vintage, giá cả rất hợp lý, cô nghĩ rằng lúc đi làm cũng có thể dùng để điểm xuyết. Những vật phẩm cá nhân mà mọi người mang ra đấu giá, cũng gần như ở mức giá trị này. Vật phẩm mà Chu Giác đóng góp chính là một chiếc đồng hồ nam, gần như hoàn toàn mới. Đương nhiên giá khởi điểm cũng rất cao, có rất nhiều người cạnh tranh, cuối cùng Đàm Duy thấy nó rơi vào tay Lục Văn Tâm.

Đàm Duy chỉ có thể đứng xem, bởi vì cho dù có xóa đi hai số không, cô cũng mua không nổi.

Tiệc tối bắt đầu, Đàm Duy ngồi ở một góc, giữa lúc ăn uống linh đình, cô thấy đèn flash ở hàng ghế đầu liên tục lóe lên. Chu Giác và Lục Văn Tâm ngồi cạnh nhau, nghiêng đầu trò chuyện, trông vô cùng thân mật.

Lục Văn Tâm vừa xinh đẹp lại có khí chất, dù hôm nay cô ta không mặc lễ phục dạ hội mà chỉ diện một bộ trang phục công sở màu trắng, lại

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!