Ba ngày sau, Perla đã trở lại.
Biết cô ký được đơn hàng lớn, cô ấy kích động ôm lấy mặt Đàm Duy, nói: "Vivi của chúng ta lợi hại thật, đơn thân độc mã, năng lực chẳng có gì, mà vận may thì lại không tệ nha."
Mặt Đàm Duy bị nặn thành hình cá vàng: "Đây là lời khen sao ạ?" Tuy không phải lời dễ nghe, nhưng cô biết đây là sự trêu chọc thân thiết mà Perla dành cho mình.
"Chị xem như đã hiểu lý do Tina nhất quyết phải tuyển em vào rồi, hóa ra là vì khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ này, đúng là chiêu tài mà."
Đàm Duy sợ đến mức phải soi gương, "Mặt em béo lắm sao?"
"Nắn lên toàn là thịt, toàn là collagen." Perla không nhịn được, lại đưa tay lên xoa mặt cô.
Đàm Duy có chút buồn rầu. Cô hy vọng mặt mình có thể góc cạnh rõ ràng như người mẫu, trông sẽ chuyên nghiệp hơn, chứ không phải là một cô bé con chốn công sở. Giống như một khuôn mặt được công nhận như của Lục Văn Tâm chẳng hạn. Cô bỗng nhiên nhớ đến Lục Văn Tâm, thật xinh đẹp, vẻ đẹp khí chất, lại còn vô cùng giàu có.
Đàm Duy không chìm đắm trong sự tâng bốc của Perla. Nhân lúc cô ấy trở về, cô vội vàng kể lại sự mạo hiểm và k*ch th*ch trong đêm ký hợp đồng, đến bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi.
"Ôi, cũng tại chị dạo này bận quá, không dạy em được, sợ chết khiếp phải không?"
Đàm Duy nói: "Lúc đó em thực sự muốn khóc, cứ ngỡ mình tiêu đời rồi."
"Không sợ không sợ, sau này làm nhiều nghiệp vụ trên hệ thống sẽ quen thôi. Vị trí bán hàng chính là như vậy, mười tám môn võ nghệ đều phải biết một chút." Perla thở dài: "Buông được thể diện xuống để cười làm lành, mà cũng dựng được cái giá lên để ra vẻ sang chảnh."
Đàm Duy thầm nghĩ tất cả là do cô học nghệ không tinh, xem ra cô phải chăm chỉ học tập không ngừng, rồi cô lại lo lắng nói: "Hôm đó Enzo cũng ở đó, anh ấy biết hết mọi chuyện. Anh ấy đã mắng em một trận rất thậm tệ, vì khách hàng đó là bạn của anh ấy."
"Em đúng là…" đen đủi hết chỗ nói, Perla không nỡ nói tiếp.
"Em nhận việc được ba tháng rồi, phòng nhân sự cũng sắp hẹn em nói chuyện, chị nói xem có bị ảnh hưởng không?" Nếu Enzo đến phòng nhân sự nói xấu cô vài câu, cô chắc chắn không thể ở lại.
Perla nào biết được suy nghĩ của sếp lớn, cũng chỉ có thể an ủi Đàm Duy: "Không đến mức đó đâu. Anh ấy nhiều việc như vậy, chẳng hơi đâu mà gây khó dễ cho em."
"Vâng ạ."
Tuy nói vậy, nhưng Đàm Duy trong giai đoạn này vẫn sống trong lo sợ. Tina không ở đây, không có ai che chở cho cô, vốn dĩ Wendy đã xem cô không vừa mắt. Đàm Duy giữ thái độ dè dặt của người mới, mỗi ngày dây thần kinh trong đầu căng như dây đàn. Ngày nào chốt được đơn thì
sẽ nhẹ nhõm hơn, ngày nào không thì cảm thấy vô cùng dày vò, chân tóc đều đã dịch lên hai milimet.
Phòng Nhân sự đúng hẹn tìm cô để trao đổi về định hướng phát triển
nghề nghiệp, không khí nhẹ nhàng hơn cô tưởng. Đầu tiên, họ hỏi cô về tâm trạng làm việc trong thời gian qua, có vui vẻ khi chung sống với đồng nghiệp không, và công ty còn có điểm gì có thể cải thiện. Đàm Duy đưa ra phản hồi tích cực, cô không có yêu cầu gì với người khác.
Sau đó, nhân sự chuyển chủ đề sang bản thân cô, làm ở vị trí bán lẻ ba tháng chắc chắn đã gặp phải một số khó khăn, và cô có trưởng thành hơn không.
Đàm Duy nói có.
Trước khi nhận việc, cô hoàn toàn không hiểu về vị trí này, thậm chí còn có chút thành kiến, vì cô không thích những công việc mang tính phục vụ. Nhưng sự thật là con người ta thường vì sự thiển cận của mình mà xem thường thế giới này. Cô đã học được rất nhiều điều, cũng cảm nhận được những bất ngờ mà công việc này mang lại cho mình.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa chắc chắn cô sẽ thích bộ phận nào. Thời gian luân chuyển ở bộ phận bán lẻ là sáu tháng, cô vẫn có thể từ từ suy nghĩ.
Hôm nay Đàm Duy trở lại cửa hàng, lại thấy Enzo cũng ở đó. Nỗi kinh hoàng và sự đe dọa vẫn còn rõ mồn một, cô không dám để Chu Giác nhìn thấy, vì thế lặng lẽ trốn vào nhà kho làm việc.
Lúc ra đứng ca, anh vẫn chưa rời đi. Tâm trạng Đàm Duy hơi chùng xuống, cô cúi đầu né tránh.
Chu Giác lại điểm danh cô: "Vivi, lại đây."
Trước mắt bao người, sống lưng Đàm Duy như bị kéo thẳng lên. Cô ngơ ngác ngẩng đầu, các đồng nghiệp cũng tò mò nhìn về phía cô.
Cơ thể Đàm Duy cứng đờ đi theo anh ra ngoài.
Enzo mặc một bộ vest nam kinh điển của thương hiệu, cổ chữ V, phong cách Napoli. Chất liệu mềm mại, đường cắt may cũng không quá cứng nhắc, cho nên yêu cầu đối với vóc dáng rất cao. Bên trong anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, so với trang phục nặng nề của đa số nam giới công sở thì có phần thoải mái hơn. Gu thẩm mỹ của anh dường như rất tốt. Tuy sợ hãi, nhưng lần nào nhìn thấy anh, Đàm Duy cũng phải
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!