—— Ba tháng trước
[Ba đã nói với chú Hoàng rồi, lúc phỏng vấn không cần căng thẳng, cứ giữ cho đầu óc tỉnh táo là được, con nhất định sẽ làm được.]
[Con biết rồi, ba.]
Lúc này Đàm Duy đã đến nơi, chị gái ở quầy lễ tân bảo cô đợi một lát rồi vội vã đi làm việc của mình.
Tiết trời giữa hạ, cả thành phố Bắc Kinh như bị ném vào lò lửa, khô nóng không thể chịu nổi.
Điều hòa trung tâm trong tòa nhà văn phòng phả ra hơi lạnh vù vù, dải lụa đỏ treo ở cửa gió cứ đung đa đung đưa, khiến lòng người rối bời.
Kẽ tay cô rịn ra mồ hôi dính nhớp, sống lưng tê dại, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Lần đầu tiên phải dựa vào quan hệ để đi cửa sau, khó tránh khỏi có tật giật mình.
Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng hành lang cũng vang lên một giọng nói lanh lảnh: "Đàm Duy! Đàm Duy có ở đây không?"
Đến rồi… Bắt đầu rồi.
Đàm Duy vội vàng đứng dậy, cô bước lên phía trước. Chị HR đứng ở cửa phòng họp nhìn cô, "Đàm Duy?"
"À, em tên là Đàm Duy, "Đàm" trong đàm thoại ạ." Mặt cô hơi ửng hồng.
"Đi theo tôi." Ánh mắt của chị HR dừng lại trên mặt cô một giây rồi quay người bước vào.
Sau khi nộp sơ yếu lý lịch lên, đối phương chỉ xem qua loa, hỏi đơn giản vài câu xem cô có biết sử dụng các phần mềm văn phòng không, có chấp nhận đi công tác không, và khi nào có thể bắt đầu làm việc.
"Em biết ạ, có thể đi công tác, và có thể đi làm bất cứ lúc nào." "Phúc lợi đãi ngộ thì như thế này…"
"Vâng ạ." Không quá tốt nhưng cũng chẳng tệ, thuộc dạng tầm tầm.
"Bên tôi không có vấn đề gì nữa, nếu cô cũng vậy thì thứ hai tuần sau đến làm nhé?"
Cuộc phỏng vấn kết thúc rồi sao? Qua loa quá mức vậy, cô sợ có chỗ nào đó không rõ ràng, "Chị không còn gì muốn hỏi nữa ạ?" Trên đường tới đây, cô đã luyện tập phần tự giới thiệu suốt nửa tiếng đồng hồ, hoàn toàn không có đất dụng võ.
"Hỏi gì nữa?"
"Sơ yếu lý lịch cá nhân hay gì đó ạ." Cô cũng bị hỏi ngược lại đến cứng họng, đột nhiên khựng lại.
"Không phải cô đã viết hết trong sơ yếu lý lịch rồi sao?" "À vâng." Nói vậy cũng không sai.
"Cô là cháu gái của Hoàng Tổng, chẳng lẽ hai người không nói chuyện trước ở nhà à? Còn cần tôi phải hỏi sao?" Đối phương cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô, ý tứ rõ ràng là: Cô làm màu với tôi đấy à?
Không biết có phải vì vừa rồi đã sửa lại cách phát âm tên mình khiến đối phương cảm thấy cô khoe khoang, hay là vì sự bối rối khi đi cửa sau, Đàm Duy nhận ra đối phương có thành kiến với mình. Thế là mặt cô lại càng đỏ hơn.
Haiz.
Ánh hoàng hôn treo trên những kẽ lá rậm rạp, khuôn mặt xinh đẹp bị nắng chiếu nóng bừng, nhưng cô lại cảm giác như mình đang mơ, đầu óc quay cuồng. Vừa tìm được chỗ ngồi trên xe buýt thì điện thoại của ba cô gọi tới, hỏi cô: "Phỏng vấn sao rồi con?"
"Cũng tàm tạm ạ." Đàm Duy tỏ vẻ phản kháng: "Con không muốn vào công ty của chú Hoàng đâu."
"Sao thế?" Giọng ba cô lại cao lên.
"Một công ty có thể cho con vào dễ dàng như vậy, chắc chắn không phải là công ty có tương lai." Cô nói bừa một lý do, không muốn thổ lộ nguyên nhân thật sự.
"…"
Chú Hoàng là bạn của ba Đàm Duy, thời trẻ đến Bắc Kinh lập nghiệp, bây giờ đã thành đạt, nhét cô vào công ty của mình cũng không phải chuyện gì to tát.
"Để em nói chuyện với con." Mẹ giật lấy điện thoại của ba, "Bảo bối, con muốn làm gì nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!