Chương 6: (Vô Đề)

Một tia sáng xuyên thủng bóng tối, ta được đánh thức bởi giọng nói đó. Ta mở mắt, phát hiện mình đã quay về hoàng cung, ta ngẩn người hồi lâu, vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc nặng nề trong giấc mơ.

Sư tỷ...

Sư tỷ ngồi trên xe lăn, sai Lý thị vệ:

"Sư muội gọi ta kìa, Tiểu Lý Tử, mau đẩy ta qua đó!"

Lý thị vệ nghiến răng:

"Ngươi quên mất rằng, chính ta đã cứu ngươi à?"

Sư tỷ lơ đãng:

"Ài, biết rồi biết rồi, ơn cứu mạng, đành lấy thân báo đáp vậy, ngươi lời to rồi đó."

Lý thị vệ:

"Ngươi đừng có lấy oán trả ơn!"

Ta:

"Sư tỷ... tỷ không chết!"

Sư tỷ gãi đầu:

"Hừ, mạng sư tỷ ta lớn lắm, vào lúc then chốt, Tiểu Lý Tử này dẫn người đến cứu ta. Mà nói thật, Tiểu Lý Tử ngươi đến khá đúng lúc đấy, làm sao ngươi biết ta và sư muội bị truy sát?"

Lý thị vệ:

"Hừ, tất nhiên là nhờ bệ hạ của chúng ta anh minh thần võ, liệu sự như thần!"

Ta nhìn về phía Lục Cảnh Thời. Hắn tựa vào nhuyễn tháp, hơi ngẩng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.

[Nàng ấy nhìn qua rồi! ]

[Nàng ấy không nhận ra ta chứ? Chắc không đâu nhỉ, lúc đó ta cải trang tốt lắm mà. ]

[Không được, đổi tư thế khác, tư thế này chưa đủ bạo quân. ]

[Hu hu hu, chạm vào vết thương rồi, đau quá! ]

Ta lật người dậy, lao tới, bắt đầu lột y phục của hắn. Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, khiến mọi người kinh ngạc.

Sư tỷ là người đầu tiên hoàn hồn:

"Khụ, Tiểu Lý Tử, chúng ta đi!"

Lý thị vệ:

"Không, ta phải thề sống thề c.h.ế. t bảo vệ bệ hạ!"

"Ngươi hiểu cái gì! Mau đi, mau đi. Sư muội... à cái đó, muội nhẹ nhàng một chút nhé!"

Trong phòng chỉ còn lại ta và Lục Cảnh Thời, hắn còn muốn vùng vẫy, ta quát:

"Không được động đậy."

Lục Cảnh Thời ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!