Lý thị vệ tàn nhẫn vô tình kéo ta đi, mặc kệ sư tỷ phía sau kêu gào thảm thiết như ma khóc quỷ hú, sinh ly tử biệt.
Lục Cảnh Thời ngồi trước án thư, gõ gõ bàn, ra hiệu cho ta tìm ra lọ thuốc độc duy nhất trong năm mươi lọ thuốc nhỏ trên bàn.
Giọng hắn còn lạnh lùng hơn trước:
"Ngươi chỉ có một cơ hội, bốn mươi chín lọ còn lại trẫm sẽ ra lệnh cho người cho sư tỷ ngươi uống hết."
[Oa, ta thật là một bạo quân lạnh lùng vô tình! ]
[Hệ thống, không phải mi nói sư tỷ này là người quan trọng nhất đời nàng sao? ]
[Nghĩ ra được một kế độc ác như vậy, dùng sư tỷ của nàng để uy h.i.ế. p nàng, quả không hổ danh là ta. ]
[Ta đã lạnh lùng vô tình như vậy rồi, nàng không thể còn thích ta chứ? ]
[Không thể nào, bạo quân như ta đây, chó cũng chẳng thèm yêu. ]
Không biết vì sao, đầu óc ta có chút mơ hồ, cơ thể còn có chút nóng lên.
Ta đi đến trước án thư, giơ tay lên.
Lục Cảnh Thời: Chọn xong rồi?
Tay ta chạm lên mặt hắn.
Lục Cảnh Thời: ? ? ?
Lục Cảnh Thời đột ngột đứng dậy, lắp bắp:
"Ngươi... ngươi định làm gì? !"
Lục Cảnh Thời định vòng qua ta.
Ta một tay nắm lấy hắn, vừa mở miệng đã là giọng dầu mỡ: Hê hê, chạy đâu?
Lục Cảnh Thời: ...
Ta: ...
Khoan đã, sao đột nhiên ta lại như một kẻ biến thái thế này?
Trong đầu óc mơ hồ, tia tỉnh táo cuối cùng khiến ta nhận ra không ổn rồi.
Đệch, tên độc lang trung c.h.ế. t tiệt kia!
Tuy bán thuốc giả, nhưng thuốc giả này sao dược tính mạnh thế? !
Tia tỉnh táo cuối cùng bị nhấn chìm.
Ta tiến sát lại gần.
Phía sau có người đẩy cửa vào.
Là giọng sư tỷ la hét ầm ĩ:
"Cầm thú! Dám bắt nạt sư muội của ta!"
Tiếp theo là giọng của Lý thị vệ không nhịn được nữa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!