"Ngươi là một vị quan tốt.
Tạ Lăng, ngươi không sai, là ta sai rồi."
Tạ Lão Tứ nghe thấy cái tên xa lạ mà quen thuộc ấy, nước mắt như mưa.
Hắn không phụ kỳ vọng của phụ thân, đường đường chính chính làm người, vững vàng mà làm quan.
Hắn đã chờ đợi ngày này quá lâu, lâu đến mức trên mộ tổ Tạ gia đã dựng lên bia mộ của hắn, huyện Lương Bình đã có một vị quan phụ mẫu mới, thư sinh mặt trắng Tạ Lăng đã trở thành một Tạ Lão Tứ đầy vết sẹo…
Lâu đến mức tiền đồ đã mất, cố thổ khó về.
Tạ Lăng nhìn Thành Ngọc Viện toàn thân đẫm máu, môi khẽ run, hồi lâu chẳng thể nói nên lời.
Người không phải thánh nhân, hắn tuy không hận, nhưng cũng không thể dễ dàng thốt ra chữ "tha thứ".
Hắn quay người đi, không nhìn Thành Ngọc Viện nữa, mà bước đến chỗ có ánh nắng, thu lại chiếc ô đỏ, lặng lẽ đi tới bên cạnh Lưu Hoảng.
Lưu Hoảng toàn thân chấn động, vội dịch sang trái.
Tạ Lăng không nói gì, cũng dịch sang trái theo hắn, giữ một khoảng cách không gần không xa, vừa đủ để lén học nghề.
Chu Chiêu nhận ra động tĩnh phía sau, khóe miệng co giật, rồi nhìn về phía Thành Ngọc Viện đang quỳ dưới đất, cất giọng: "Thành trại chủ, phiền não của ngươi ta đã giải quyết rồi, bây giờ đến lượt ngươi giúp ta giải quyết rắc rối."
Thành Ngọc Viện nghe vậy, ngẩng đầu lên, khóe môi vương máu.
Nàng nhìn Tạ Lăng, trong mắt tràn đầy áy náy, nhưng đến nước này rồi, nàng cũng chẳng còn mặt mũi cầu xin tha thứ.
Nàng trấn định tinh thần, vịn vào tay Thành Minh, loạng choạng đứng dậy: "Chu cô nương muốn gì, chỉ cần ta có, cứ việc lấy!
Kể cả mạng ta.
Ta chỉ có một thỉnh cầu, sau khi ta chết, hãy chôn ta cùng con ta ngoài thành Thiên Anh, còn Lý Trạm thì lôi ra ngoài cho chó ăn."
"Nhưng nếu cô nương muốn lấy mạng ta, vậy thì không cần tốn công giúp ta hóa giải tâm kết."
Thành Ngọc Viện trầm tư một lát, rồi tiếp lời: "Có phải cô nương muốn ta thoái vị nhường hiền, giao chức trại chủ này cho cô nương không?
Ta có thể làm ngay bây giờ."
Nàng không nghĩ ra, ngoài điều đó ra, bản thân còn gì đáng để Chu Chiêu để mắt đến.
Chu Chiêu nhìn vết máu đỏ chói bên khóe môi Thành Ngọc Viện, lại liếc qua vệt máu còn lưu trên mặt đất nơi nàng quỳ khi nãy, khẽ thở dài trong lòng.
"Không, trại chủ Thiên Đấu Trại vẫn là ngươi.
Ta muốn làm đường chủ Huyền Vũ Đường."
Ánh mắt Thành Ngọc Viện thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng không hề do dự mà gật đầu ngay: "Được!
Ta nguyện nghe theo sự sắp đặt của Chu cô nương."
Chu Chiêu không lấy làm lạ.
Thành Ngọc Viện ngày trước có thể không tận diệt người nhà kẻ địch, tất nhiên là người có khí phách.
Chỉ là đêm qua trúng kế công tâm của Tôn Hữu Thiện, nên mới thất thố.
"Lão đường chủ Huyền Vũ Đường thoái vị, vậy phải chọn tân đường chủ thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!