Chương 413: Phiên Ngoại – Chu Chiêu Đình Úy

Sáng ngày mười lăm tháng sáu năm sau, thành Trường An sấm sét vang trời, nửa thân cây hoè già ở ngõ Ô Kim lại lần nữa bị tia sét tím đánh trúng, ầm ầm đổ xuống.

Thánh thượng cựu thương tái phát, thuốc thang bất trị, Thái tử đăng cơ.

Ngự sử đài lấy vụ án Mê Thành làm cớ, đào lại chuyện cũ của phe Tam hoàng tử, Tam hoàng tử đột tử trong cung, vị mỹ nhân sủng phi nổi danh kia bị phế thành nhân trư.

Tháng bảy, cỏ dại mọc um tùm giữa các kẽ đá xanh trên khắp phố phường Trường An. Có lão nhân thì thào rằng, từng cọng cỏ ấy đều được tưới bằng máu. Thành vương bại tặc, thị phi công tội, chỉ đành để hậu nhân luận định.

Chu Chiêu nghiêng người đứng trước cửa Tây cung, dõi mắt trông theo đoàn xe hoà thân vừa rời cung. Vị công chúa An Bình từng ngạo mạn cản đường, nói muốn gả cho Tô Trường Oanh, lúc này đang ngồi giữa đoàn xe, vận hôn phục nặng nề. Gương mặt nàng tô vẽ lớp chì phấn dày cộp, trông hệt như khúc gỗ mất hồn.

"Từng cầu người chuyển lời cho Triệu phủ, muốn gả cho Triệu Dịch Chu. Triệu Dịch Chu sợ đến nỗi quay đầu cưới tiểu thư họ Trần luôn." Tô Trường Oanh vừa kể, khiến Chu Chiêu nghe xong bất giác ê răng.

"Tô tướng quân nắm rõ chuyện công chúa An Bình nhỉ." Chu Chiêu nhướng mày, nhẹ giọng nói một câu, Tô Trường Oanh nghe vậy liền đáp:

"Chu Đình Úy, ta thấy tháng bảy này sắp có tuyết bay, thiên hạ còn ai oan khuất bằng ta! Sống sát vách Đình Úy Tự, chuyện gì mà chẳng rõ!"

Chu Chiêu nghe vậy không khỏi bật cười trong lòng.

Đình Úy Tự e rằng phong thuỷ có vấn đề, đừng nói con người, ngay cả con mèo mun lạnh lùng nàng nuôi cũng thường nhảy lên bậc thềm trước cửa Đình Úy Tự, vểnh tai nghe Ô Thanh Sam cùng mấy kẻ sún răng lải nhải không dứt.

Về tới nhà, chỉ cần thấy người là nó lại "meo meo" không ngừng.

Chỉ thiếu điều biết nói tiếng người thôi!

Chu Chiêu thường xót xa cho nó – một tiểu đáng thương, chẳng thể cùng người chia sẻ chuyện vui, hẳn là sắp ngột ngạt mà chết mất!

Nghe người gọi "Chu Đình Úy", Chu Chiêu theo phản xạ phủi nhẹ y bào mới trên người, nhất quyết không để nhăn một nếp.

Hôm nay là ngày đầu tiên nàng nhậm chức Đình Úy.

Đoàn xe hoà thân dần khuất bóng, cửa cung lại trở về tĩnh mịch. Chu Chiêu liếc nhìn Tô Trường Oanh, hai người sóng vai, men theo cung đạo tiến về Tây cung nơi tân hoàng nghị sự.

"Chu Đình Úy!"

Nghe tiếng gọi ba chữ ấy, Chu Chiêu lập tức thẳng lưng, ngẩng cao đầu. Nhìn lại, chỉ thấy người đang đứng trên cung đạo kia là Hàn Tân Trình mặc giáp phục. Nàng không khỏi cau mày, khẽ hô một tiếng:

"Đại tỷ phu."

Khoé mắt Hàn Tân Trình cong cong, tràn đầy ý cười, tay xách một hộp thức ăn, người vương đầy mùi khói bếp. Thấy Chu Chiêu có vẻ gượng gạo, hắn cũng chẳng giận chút nào.

"Tỷ của muội đột nhiên muốn ăn bánh chua của ngự trù trong cung, ta nhờ người làm ít, tiện đường gặp muội, đại tỷ bảo gọi muội về nhà một chuyến."

Nghe nhắc đến Chu Huyên, thần sắc Chu Chiêu tức thì dịu lại, chiếc cổ đang cứng đờ như bị trẹo cũng dịu xuống.

"A tỷ còn nôn không? Có ăn được gì không? A tỷ thích ăn vịt quay của Sơ Nhất làm, ta đã bảo nàng ấy chuẩn bị rồi đưa qua.

Bảo A tỷ đừng may đồ cho con nữa, Trường Oanh vừa kiếm được một xấp gấm tốt, mềm mại lắm, cũng đưa qua, lấy đó mà may áo cho đứa nhỏ."

Đầu năm nay, Hàn Tân Trình tổ chức hôn lễ linh đình cưới Chu Huyên, tiên đế khi ấy còn đặc biệt ban thưởng như ý, yến cưới đến nay vẫn là đề tài xôn xao ở Trường An.

Chu Huyên vừa vào cửa không lâu thì mang thai, giờ là lúc nghén nặng nhất.

Nghe Chu Chiêu dặn dò, Hàn Tân Trình càng thêm ý cười nơi đáy mắt.

"Biết rồi. Mau đi đi, hôm nay trời tốt lắm."

Chu Chiêu lập tức hiểu ý – "bầu bạn với vua như chơi với hổ", hôm nay hổ vui, có thể nhân lúc mà xoa đầu một chút.

"Chiêu Chiêu đang nghĩ gì vậy?" Tô Trường Oanh hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!