Chương 36: Mũi Tên Ám Toán

Lưu Hoảng đứng dưới đài lập tức biến sắc.

Hắn bật nhảy lên, hai tay chộp lấy hai mũi tên bay tới.

Mũi tên sắc bén cắt vào lòng bàn tay hắn, để lại hai vệt máu.

Nhưng mũi tên thứ ba đã gần ngay trước mắt Chu Chiêu.

"Chu Chiêu!"

Hắn hét lớn.

Nhưng trên đài, trận chiến đã dừng lại.

Chu Vũ—kẻ vạm vỡ như con trâu nước—bị Chu Chiêu xách trong tay.

Ngay chính giữa búi tóc hắn, một mũi tên trắng cắm thẳng vào, đuôi tên vẫn còn rung lên bần bật.

Không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Ngay sau đó—

"Keng!"

Đại chùy trong tay Chu Vũ rơi xuống đất.

Khuôn mặt hắn méo mó vặn vẹo, không có chút máu.

Dù trên người hắn không có vết thương chảy máu, nhưng vẻ mặt lại như đang chịu đựng nỗi đau như bị vạn tiễn xuyên tâm.

Ánh mắt dại ra, cả người mềm nhũn.

Chu Chiêu buông tay—

Chu Vũ liền như một đống thịt nhão, đổ sụp xuống sàn đấu.

Ngay lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên:

"Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, ra tay cũng quá độc ác rồi."

Lúc này, vì trận khiêu hoa kỳ mà trước cổng Thiên Đấu trại đã tụ tập đông nghịt người, chật kín cả lối đi.

Nghe thấy giọng nói kia, đám đông liền tự giác tách ra, chừa một lối đi thẳng tắp.

Chu Chiêu nhìn theo, thấy kẻ đang xách đại cung là một nam nhân chừng bốn mươi tuổi.

Hắn để râu vàng, mắt mí lót trông như người cả đêm thức trắng dùi mài kinh sử.

Bên hông hắn có một miếng ngọc xanh, trên đó khắc một chữ "Thành" bằng triện thư.

Chu Chiêu cười nhạt:

"Trên đài này, sinh tử tự chịu.

Trên người Chu Vũ, không có một vết thương nào chí mạng.

Cái suýt lấy mạng hắn là mũi tên này đây.

Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, có thể mạnh được đến mức nào chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!