Căn phòng trống hoác, cửa nẻo cũng chẳng có gì gọi là chắc chắn.
Chu Chiêu và Lưu Hoảng không hề do dự, lập tức rời khỏi nhà.
Ngoài sân, Tạ Lão Tứ vẫn tr*n tr** nửa thân trên, chẻ củi không ngừng.
Vết bỏng trên người hắn loang lổ, hình thành từng mảng tam giác.
Vết cũ đã để lại sẹo xấu xí, bên hông trái lại có một vết mới, viền ngoài còn nổi đầy mụn nước.
"Lời hay khó khuyên nổi quỷ chết!
Các ngươi cứ nhất quyết ở lại đó, đến lúc xuống hoàng tuyền đừng có hối hận."
Lúc đi ngang qua, hắn lầm bầm một câu, giọng nói lành lạnh.
Chu Chiêu không dừng bước, ánh mắt lại lướt về phía góc tường gần cổng—nơi có một chuồng ngựa nhỏ.
"Ta lại thấy nơi này rất tốt.
Trương bà bà chu đáo đến mức còn giúp chúng ta dắt ngựa vào chuồng nữa."
Tạ Lão Tứ nhìn bọn họ, ánh mắt như nhìn hai kẻ ngu xuẩn.
Trương bà bà chu đáo?
Nực cười!
Bà ta chẳng qua chỉ đợi hai con cừu béo này bị giết, sau đó ngựa sẽ là của bà ta.
Dù gì cũng là của mình, thì ai lại để nó đứng ngoài đường chờ kẻ khác dắt mất chứ?
Chu Chiêu không buồn để ý đến hắn, kéo Lưu Hoảng ra khỏi nhà, thẳng hướng tòa tháp treo cờ "Thiên Đấu" mà đi.
Các con hẻm ở Thiên Anh Thành nhỏ hẹp vô cùng, chỉ đủ hai người sóng vai.
Nhìn thì có vẻ tòa tháp rất gần, nhưng hai người phải loanh quanh bảy tám lượt mới tới nơi.
Vừa bước ra khỏi khu hẻm, tiếng huyên náo của phố lớn lập tức ập đến.
Bên kia con đường lát đá xanh, có một khu nhà lớn.
Trên tấm hoành phi trước cửa viết ba chữ to:
Thiên Đấu Trại.
Bên phải cổng đặt một chiếc đại cổ bằng đá.
Lúc này, một đám đại hán mặt mày hung tợn đang tụ tập trên đó, vừa cười đùa vừa theo dõi hai kẻ đang vật tay với nhau.
Hai gã lực lưỡng tỳ tay lên một phiến đá xanh lớn, mặt đỏ bừng, gân xanh trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn.
Xung quanh, những kẻ còn lại cười cợt, xúi giục.
"b*p ch*t hắn!
Chu Vũ, mẹ nó chứ, ngươi ăn cơm chưa đấy?"
"Hàn Đại Sơn, thua thì nhận đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!