Tôn Hữu Thiện không truy hỏi thêm.
Người đến Thiên Anh Thành, phần lớn là quỷ.
Đã là lời quỷ nói, thì cần gì phải nghe thật?
Hắn híp mắt, tiện tay quăng chiếc bánh thịt trong tay về phía sau.
Lúc này, Chu Chiêu mới phát hiện ra, trong góc tối phía sau hắn có một lão già gầy nhẳng như khỉ.
Lão ta giống hệt con chó hoang ngửi thấy mùi xương thịt, nhanh như chớp lao ra, gần như chỉ trong nháy mắt đã cắn lấy chiếc bánh, rồi lại thu mình vào bóng tối.
Nếu là kẻ mắt kém, chắc hẳn sẽ tưởng nhầm đó là một cái lưỡi khổng lồ vừa thò ra cuốn lấy miếng bánh.
Nhưng Chu Chiêu lại nhìn rõ – móng tay của lão già kia dài nửa đốt ngón tay, sắc bén vô cùng, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo như kim loại.
Thấy sắc mặt Chu Chiêu thay đổi, thần sắc của Tôn Hữu Thiện mới hòa hoãn đôi chút.
"Đều cẩn thận một chút, mưa vừa ngớt, chúng ta lập tức quay về Thiên Anh."
Trong miếu hoang lập tức yên ắng hẳn.
Chu Chiêu cũng không nói thêm gì nữa, ngay cả dáng vẻ ngông nghênh lúc trước cũng thu lại vài phần, thoạt nhìn có vẻ giống một thiếu nữ bình thường hơn.
Tôn Hữu Thiện lúc này mới yên tâm, nhắm mắt dưỡng thần.
Cơn mưa này không kéo dài lâu, chỉ khoảng nửa canh giờ là tạnh.
Người của Thiên Đấu trại nhanh chóng rời đi, trong miếu hoang chỉ còn lại Chu Chiêu và Lưu Hoảng.
Chu Chiêu dựng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, xác nhận không có ai ẩn nấp, chỉ có tiếng thú hoang hú vang trong núi rừng, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vươn tay, búng nhẹ vào chiếc đấu lạp* trúc của Lưu Hoảng, rồi tháo dây buộc tóc ướt sũng trên đầu xuống.
"A Hoảng, ngươi tự ý rời kinh, có biết sẽ gây họa không?"
Giọng điệu nàng mang theo vài phần trách cứ.
Vì muốn xây dựng thế lực trước hạn cuối ngày rằm tháng Bảy, nàng gần như không dám trì hoãn, lập tức lên đường.
Ban đầu, nàng định đến quận Đại trước để gặp Triệu Dịch Chu, sau đó dò la tin tức về Thiên Anh Thành, chuẩn bị chu đáo rồi mới hành động.
Nhưng vừa đặt chân đến quận Đại, nàng đã nhận được bồ câu truyền thư của Chương Nhiên, nói rằng Lưu Hoảng lén rời kinh, khả năng cao là đang trên đường đến Thiên Anh.
Nàng lập tức đổi kế hoạch, đuổi theo hắn, thậm chí còn chưa kịp cải trang, đã chạm mặt Tôn Hữu Thiện của Thiên Đấu trại.
Lưu Hoảng khác nàng – hắn là hoàng tử.
Làm một phán quan khám nghiệm tử thi đã đủ khiến bệ hạ giận đến sấm rền chớp giật.
Nếu còn tiếp tục… chỉ sợ long nhan thịnh nộ, đến trời cũng phải chuyển hướng đánh chết tất cả mọi người.
Thiên Anh Thành nguy hiểm trùng trùng, mà Lưu Hoảng lại là kẻ có lòng son sắt.
Nàng làm sao có thể để hắn mạo hiểm được?
Lưu Hoảng ngẩng đầu, đôi mắt hắn sáng ngời:
"Ngươi đi đâu, ta đi đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!