Nơi giao nhau giữa Hằng Sơn của quận Đại và Quảng Dương chính là Thiên Anh Thành.
Cơn mưa dữ dội lúc hoàng hôn kéo đến nhanh chóng, mây đen dày đặc che kín bầu trời, chỉ trong khoảnh khắc, ban ngày đã hóa thành đêm tối.
…
Tay khẽ phủi lớp tro trên cây gậy chọc lửa, Tôn Hữu Thiện ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang bị thuộc hạ của mình vây quanh.
Bọn chúng đều là người của Thiên Đấu Trại thuộc Thiên Anh Thành.
Trại này chuyên giỏi võ nghệ, thường xuyên xuất thành "tìm miếng ăn", lần này vận may cũng không tệ, cướp được một đoàn xe chở lụa.
Lụa có thể quy đổi thành tiền bạc, chỉ là quá quý giá, dính mưa một chút cũng không ổn.
Trước khi cơn mưa kéo đến, Tôn Hữu Thiện đã tìm được một ngôi miếu hoang để dừng chân.
Hắn lạnh lùng nói:
"Ta nói lại lần nữa, cút ra ngoài!
Chỗ này gia gia các ngươi đã chiếm rồi!"
Thiếu niên kia sau lưng mang một thanh đại hoàn đao khảm kim tuyến.
Tôn Hữu Thiện tuy không phải người dùng đao, nhưng chỉ liếc mắt cũng nhận ra đây không phải thần binh thì cũng là một thanh lợi khí.
Trong miếu không có nước mưa rơi vào, thế nhưng hắn vẫn đội một chiếc đấu lạp, chỉ để lộ đôi môi mỏng mím chặt cùng một nửa khuôn mặt trắng bệch như người chết.
Hắn không có hành lý, chỉ vác trên vai một chiếc hòm gỗ vuông vắn, trông giống như hòm thuốc của lang trung.
"Thằng nhãi ranh!
Bị điếc à?
Không nghe thấy gia gia ngươi nói gì sao?
Nếu còn không cút đi, đừng trách gia gia không khách khí!"
Thiếu niên vẫn im lặng, nhưng Tôn Hữu Thiện lại có thể rõ ràng cảm nhận được khí thế của hắn đã thay đổi.
Loại cảm giác này giống như một con mãnh thú bị ruồi nhặng quấy nhiễu, cực kỳ khó chịu, tùy thời có thể nổi điên.
Đi về phía trước một đoạn nữa chính là Thiên Anh Thành.
Mà kẻ đơn độc lên Thiên Anh Thành, tuyệt đối không phải hạng người hiền lành.
Tôn Hữu Thiện nghĩ vậy, nhưng cũng không ngăn cản đám thuộc hạ lớn tiếng hò hét.
Một tên thiếu niên có vẻ khó chơi thì sao chứ?
Trong Thiên Đấu Trại, nào có mấy ai là kẻ hiền lành?
Đúng lúc ấy, hắn bất giác dựng thẳng lỗ tai, nhìn về phía cửa miếu.
Ngôi miếu hoang đầy mạng nhện và cỏ dại, nhưng ngay khoảnh khắc có người mới bước vào, dường như bỗng chốc sáng bừng lên.
"Hôm nay huynh đệ chúng ta vận khí không tệ! Ở nơi hoang vu thế này, lại có một tiểu cô nương xinh đẹp đến nương náu!
Hay là một hồ tiên đến câu hồn người?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!