Chương 28: Chu Vãn Toan Tính

Chu Chiêu nhíu mày: "Gần đây tâm tư của phụ thân và mẫu thân đều đặt vào chuyện quản lý Chu Thừa An, đâu có bàn chuyện hôn sự cho tỷ.

Tỷ tự mình tìm sao?

Có dự tính gì?"

Vì chuyện quản lý Chu Thừa An, Chu Bất Hại đã dẫn Từ thị về quê ở một thời gian dài, mãi đến hôm qua mới trở về kinh thành.

Hai năm qua, cũng không phải không có ai đến cầu thân, nhưng lần nào Chu Vãn cũng khéo léo từ chối.

Thấy Chu Chiêu chẳng hề kinh ngạc, Chu Vãn lười biếng bĩu môi: "Muội đem tài tra án ra dùng trên người ta à?"

"Muội có thể từng bước tính toán để vào Đình Úy Tự, chẳng lẽ ta không thể tự tìm lối thoát cho mình sao?

Ta không thích cái gì mà thanh mai trúc mã.

Nếu không vì chuyện này, đại tỷ cũng chẳng phải gả cho tỷ phu cái gã mềm yếu kia, còn muội cũng chẳng phải ngày ngày chờ đợi tên quỷ chết bầm mất tích kia nữa."

Ở Đại Khải triều, nữ tử qua mười lăm tuổi chưa xuất giá thì phải nộp tiền phạt.

Chu Chiêu giật giật khóe miệng, nhớ lại ngày đại tỷ thành thân…

Nàng và Chu Vãn ngoài mặt lo hỉ sự, sau lưng thì làm lễ cúng thất.

Đêm tân hôn của đại tỷ, hai người họ uống say túy lúy, lén lút bàn tán từ đầu đến chân của tỷ phu, cuối cùng nhất trí cho rằng, dù có là Ngọc Hoàng trên trời ngồi xe mây bảy sắc xuống, cũng không xứng với một ngón chân của đại tỷ Chu Huyên.

Chu Vãn vốn không ưa Tô Trường Oanh.

Năm xưa, khi hắn còn là Tiểu Lỗ hầu, thiếu niên anh hùng lấy thủ cấp kẻ địch giữa vạn quân, nàng đã không thích.

Sau khi hắn mất tích, nàng lại càng không ưa.

"Người tỷ định gả là ai?

Nói ra để muội còn chê bai một phen."

Chu Chiêu hồi tưởng xong, buông một câu chẳng mấy thiện ý.

Chu Vãn liếc nhìn ra cửa, thấp giọng đáp: "Du Phu nhân rất thích ta, có ý muốn ta gả cho con trai bà ấy – Đại vương."

"Muội cũng biết đấy, ngoại trừ Thái tử và Sở vương, các hoàng tử khác sau khi thành thân đều phải rời kinh đến phong quốc.

Nếu ta gả đi, cũng có nghĩa là phải rời Trường An."

Lưu Hoảng tính tình quái gở, gần như không thể giao tiếp bình thường với ai, nên những người biết chuyện đều đoán rằng, dù có thành thân, hắn cũng khó mà rời kinh.

"Du phu nhân không được sủng ái, Đại vương cũng không được bệ hạ xem trọng.

Ta không thích tranh đấu, Trường An sắp nổi sóng lớn rồi.

Thay vì ở đây chờ xem mình bị muội hay Chu Thừa An làm liên lụy, chẳng bằng đến Đại địa làm Vương hậu, an ổn sống qua ngày."

Chu Chiêu cười khẩy: "Nói thật đi."

"Bảo tỷ không thích tranh đấu?

Tỷ là người sợ thiên hạ không loạn thì có!

Ngày bé muội bị phụ thân đánh bao nhiêu trận, không phải đều do tỷ xúi giục sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!