Trước khi vụ án Sơn Minh Trường Dương xảy ra một tháng, Chu Chiêu và Hàn Trạch từng có một đoạn giao tình "sâu sắc".
Nàng đã từng l*t s*ch áo bào của hắn, treo lên cây, rồi gọi chim đến mổ vào mông.
Khi đó, Chu Bất Hại vẫn còn là một Đình Úy đầy khí thế, ông gầm lên như sấm, cầm cành roi đuổi theo đánh nàng suốt mười tám nhát.
Nhưng trong số đó, mười nhát rơi xuống người Tô Trường Oanh, tám nhát giáng lên thân Chu Yến.
Lần này Hàn Trạch gặp lại Chu Chiêu, vẫn cảm thấy mông hơi đau.
Hắn bám vào khung cửa, lộ ra gương mặt trắng trẻo, giọng nói còn mang theo chút run rẩy:
"Chiêu muội muội, muội gọi ta đến đây làm gì?
Lần này ta chỉ đến Xuân Phong Lâu thôi, đều là ngươi tình ta nguyện, tuyệt đối không có chuyện trêu ghẹo ai cả!"
Trời biết hắn đang nằm trên chiếc giường êm ái, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mở ra đã thấy Chu Thập Ngũ, người mà nhiều năm không gặp.
Cơn ác mộng như sóng lớn ập đến, rượu tức khắc tan sạch.
Mỹ nhân đi theo sau hắn đột nhiên hóa thành một cái mỏ nhọn hoắt, y hệt con chim năm xưa mổ hắn, suýt nữa khiến hắn hồn lìa khỏi xác.
Xuân Phong Lâu cách hẻm Ô Kim không xa lắm.
Chu Thập Ngũ đánh xe như cưỡi rồng, hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần, đôi mắt phượng quen thuộc của Chu Chiêu đã lọt vào tầm mắt.
Thật lòng mà nói, dù bây giờ không còn Tô Trường Oanh và Chu Yến, dù Chu Chiêu đã "cải tà quy chính", nhưng phụ thân hắn giờ đã thăng chức thành Thiếu Phủ, còn hắn thì chỉ có một chữ: sợ!
Thấy Chu Chiêu nhìn mình, Hàn Trạch lập tức đổi giọng:
"Chiêu… tỷ…"
Hai chữ cuối nhỏ như muỗi kêu, hắn nhắm nghiền hai mắt, đỏ mặt đến tận mang tai.
Người trước mặt đúng là đẹp thật, nhưng đẹp đến mức khiến hắn muốn chết.
Trong hẻm Ô Kim yên lặng như tờ, ngay cả Mẫn Tàng Chi cũng quên mất phải cười.
Hàn Trạch giận quá hóa thẹn, trừng mắt lườm tất cả những người có mặt trong viện, rồi lại trừng lớn hơn nhìn Chu Chiêu.
Nhưng Chu Chiêu chỉ thản nhiên dời mắt, quay lại nhìn Linh Lan đang quỳ dưới đất, hỏi lại một lần nữa:
"Ngươi hãy nhìn kỹ, người mà Chương Nhược Thanh hẹn gặp đêm qua, có phải vị Hàn ngũ công tử Hàn Trạch trước mặt đây không?"
Linh Lan với gương mặt sưng phù quay sang nhìn về phía cửa, rồi mạnh mẽ gật đầu.
Hàn Trạch thấy bộ dạng thảm hại của nàng ta, không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Ánh mắt hắn lảng đi chỗ khác, nhưng ngay sau đó, lại vô tình quét qua vết máu loang lổ dưới sàn, rồi đến những sợi dây chằng chịt như mạng nhện treo trên xà nhà.
Tim hắn đập thình thịch, mặt càng lúc càng trắng bệch.
"Hàn Trạch, đêm qua ngươi đã làm gì?
Ngươi có đến viện này gặp Chương Nhược Thanh không?"
Hàn Trạch giật mình, đầu óc nổ tung, quên luôn cả sợ hãi, lao thẳng vào trong viện, gấp gáp đứng trước mặt Chu Chiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!