Tô Hoài theo Hoắc Văn Hứa ngồi vào trong xe, xe vững vàng chạy ra ngoài.
Tô Hoài lẳng lặng ngồi ở chỗ ghế sau, nhìn hoa cỏ cây cối ngoài cửa sổ đang nhanh chóng lùi về phía sau, mặc dù không biết xe này đi nơi nào, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy bình tĩnh dị thường.
"Không sợ tôi đem em đi bán à?"
Hoắc Văn Hứa cúi đầu đánh chữ trên điện thoại di động, thuận miệng hỏi một câu.
Hồi lâu không nghe thấy âm thanh, Hoắc Văn Hứa ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy khóe miệng Tô Hoài đang mỉm cười:
"Nếu sợ thì tôi đã không lên xe rồi."
Hoắc Văn Hứa nhớ đến đêm mưa kia, dáng vẻ cô không chút do dự bảo vệ anh, vừa hoảng sợ lại vừa dũng cảm.
Hoắc Văn Hứa nhướng mày.
Hoắc Văn Hứa đưa Tô Hoài tới một tiểu khu không mới cũng không cũ, tên tiểu khu là Mãn Đình Phương.
Bên trong tiểu khu có không ít nhà ở, dưới sự quản lý nghiêm ngặt của khu vực nội thành hiện tại, trên con đường này lại có rất nhiều sạp bán đồ, nhưng chính vì vậy mà có thêm rất nhiều khói lửa hơn.
Vào trong tiểu khu, đi qua từng hàng xe điện, hai người đi vào tòa nhà số ba, bấm thang máy lên lầu năm.
Vào đi. Hoắc Văn Hứa đẩy cửa nhà, là người đầu tiên bước vào.
Tô Hoài có chút hiếu kỳ đi theo phía sau, vừa vào cửa, đã nhìn thấy trên bức tường đối diện cửa nhà có treo khung bóng rổ, giữa khung bóng rổ có để một trái bóng, trái bóng kia thậm chí còn không rơi xuống.
Nhà không lớn, có hai phòng ngủ và hai phòng khách, cách bài trí cũng rất đơn giản, nhưng đồ vật bên trong không ít, chỉ cần nhìn thoáng qua Tô Hoài đã nhìn thấy máy chơi game, máy bay không người lái và ô tô điều khiển từ xa.
Trên ghế sô pha còn ném mấy bộ quần áo nam xốc xếch, nhìn giống như đồng phục học sinh.
Đây là một ngôi nhà của một chàng trai và thường xuyên có người đến ở.
"Trước kia lúc tôi đi học, buổi trưa sẽ đến đây để nghỉ trưa." Hoắc Văn Hứa tựa vào cánh cửa ban công, chỉ ra bên ngoài,
"Cách một con đường chính là Nhất Trung."
Nhất Trung là trường trung học công lập tốt nhất của Thành phố Vân, Tô Hoài dự thi chính là Nhất Trung, thành tích của cô luôn rất ổn định, thi đậu Nhất Trung là không có vấn đề.
"Anh cũng học Nhất Trung sao?"
Không. Ngón tay của Hoắc Văn Hứa di chuyển một chút,
"Tôi học Thịnh Hoa bên cạnh nó."
Tô Hoài À một tiếng, Thịnh Hoa là trường trung học tư nhân, còn được gọi là trường học quý tộc, chỉ có những người giàu có và học giỏi mới có thể vào học.
"Em muốn đến Thịnh Hoa à? Cũng được." Hoắc Văn Hứa nói, Tôi có thể giúp em.
Không không không. Tô Hoài vội xua tay,
"Không cần, tôi học Nhất Trung đã rất tốt rồi."
Hoắc Văn Hứa ngồi xuống ghế sô pha, hai chân tự nhiên vắt chéo trên bàn uống trà nhỏ:
"Sau này em ở chỗ này đi, những chuyện khác tôi sẽ giải quyết thay em, coi như là trả ơn cứu mạng của em."
Ơn cứu mạng?
Tô Hoài có chút khó hiểu, Ơn cứu mạng gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!