Rời khỏi Cục Cảnh sát, Tô Hoài đi ăn trưa, buổi chiều đi đến công ty, hôm nay là thứ ba, cô phải đi làm.
Phạm Tùng và Triệu Giai Ngữ đã vượt qua thời gian thực tập, trở thành nhân viên chính thức.
Vì Tô Hoài không thường xuyên tới công ty nên cảm giác tồn tại cũng ngày càng ít, đối tượng công ty hóng hớt đã biến thành Triệu Giai Ngữ, bọn họ cũng nói Triệu Giai Ngữ vào đây nhờ vào quan hệ.
So với Tô Hoài, Triệu Giai Ngữ không quen, thẳng thừng nói: "Tôi vào đây là nhờ quan hệ đấy, sao nào? Có bản lĩnh thì các cô cũng nhờ quan hệ vào đây đi."
Đi cửa sau thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, xã hội bây giờ, người đi cửa sau có thừa. Công ty này cũng không phải xí nghiệp quốc gia hoặc đơn vị hành chính gì yêu cầu nghiêm ngặt, điều Triệu Giai Ngữ thật sự khiến cho người ta không thích chính là gia cảnh của cô ấy.
Trên người Tô Hoài chỉ có cái vòng tay bằng nửa ngôi nhà mà đã khiến cho người ta nghĩ nhiều, mà cả người Triệu Giai Ngữ đều là nhãn hiệu nổi tiếng phiên bản giới hạn, ngay cả chiếc xe lái đi làm và tan làm cũng đã có giá mấy triệu.
Chuyện này khiến cho người ta rất đỏ mắt, rất ghen tị.
Có người ghen tị, nghe rồi cũng cho qua, nhưng hiển nhiên tính tình Triệu Giai Ngữ không mềm như vậy.
"Thật ra tôi thấy tính cách Tô Hoài rất tốt, còn tính cô quá cứng rắn rồi." Phạm Tùng không nhịn được khuyên bảo cô ấy, "Ngày nào cũng cãi nhau với người ta rất ảnh hưởng đến tâm tình."
"Tâm trạng tôi rất tốt." Triệu Giai Ngữ lạnh lùng hừ một tiếng, "Phản bác bọn họ là tâm tình bọn họ không tốt mới đúng."
Phạm Tùng suy nghĩ ngược lại cũng đúng, những người đó không dám nói nhiều ở trước mặt Triệu Giai Ngữ.
"Em không định bảo chị Triệu kia xin lỗi em à?" Triệu Giai Ngữ hỏi Tô Hoài.
Không chờ Tô Hoài nói chuyện, nghe thấy có người kêu một câu: "Tô Hoài, có người tìm."
Tô Hoài đi từ phòng uống trà ra ngoài, nhìn thấy Tô Nguyệt.
Chân mày Tô Hoài lập tức nhíu lại.
Không chờ Tô Hoài kinh ngạc tại sao Tô Nguyệt đến tìm cô, chị Triệu đã đi đến đó, chạy tới mà nói: "Cô còn dám xuất hiện, tôi gọi điện thoại cho cô, vì sao cô không nghe máy?"
Có lẽ gần đây chị Triệu kìm nén, bàn tay trực tiếp đẩy Tô Nguyệt, Tô Nguyệt bị đẩy thì lảo đảo một phen, hất tay cô ta ra, cau mày nói: "Cô có bệnh hả."
"Tôi có bệnh?" Chị Triệu tức giận, "Nói Tô Hoài được bao nuôi là cô, bây giờ lại để cho tôi gánh nồi, tìm cô còn không thấy người, có phải cô cố ý không?"
Lại cãi nhau.
Tô Hoài rất ghét loại cảm giác này, rõ ràng cô không làm gì cả, nhưng dường như tất cả đều do cô.
"Tô Hoài." Chị Triệu nắm cánh tay Tô Nguyệt mà gọi Tô Hoài, "Những lời nói cô được bao nuôi đều là tôi nghe cô ta nói, hiện tại cô ta ở chỗ này, giữa các cô có mâu thuẫn, dựa vào cái gì mà liên lụy tới tôi?"
Khoảng thời gian này chị Triệu cũng bị xem thường không ít, cô ta là người nhân viên kỳ cựu trong công ty, chưa khi nào bị đối xử như vậy, đã sớm góp nhặt căm ghét từ rất nhiều người.
Cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc một lần nữa mở ra, Đậu Dương bất đắc dĩ nói: "Tại sao lại gây sự nữa rồi? Thật sự coi công ty là nhà mình hả?"
Chân mày Tô Hoài cau lại thật chặt, cô thật lòng cảm thấy Tô Nguyệt rất phiền, rõ ràng đã lâu như vậy rồi, vì sao không thể hoàn toàn biến mất khỏi cuộc của cô?
"Tô Hoài, tôi muốn nói chuyện riêng với cô một chút, được không?" Tô Nguyệt nhìn Tô Hoài nói.
Tô Hoài không muốn trò chuyện với cô ta, cũng không muốn cãi nhau ở trong công ty, nhưng càng không muốn một mình đi với cô ta.
Tô Hoài do dự mấy giây, một giọng nói trầm thấp lạnh nhạt truyền đến: "Đi ra ngoài trò chuyện làm gì, nói ngay mặt mọi người đi."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Hoài trong phút chốc ngẩng đầu nhìn sang, trên khuôn mặt lộ vẻ bất ngờ.
"Văn Hứa?"
"Hoắc Văn Hứa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!