Chương 54: (Vô Đề)

Nếu đổi thành trước kia, Tô Hoài chỉ không biểu cảm gì mà xoay người rời đi, nhưng hiện tại thì khác, Đậu Dương còn đang đứng ở đó.

Chị Triệu.

Tô Hoài đi qua, đứng trước mặt chị Triệu, chất vấn,

"Chị nói phẩm hạnh của tôi có vấn đề, tôi muốn biết phẩm hạnh của tôi có vấn đề chỗ nào?"

Ở trong công ty, trước giờ Tô Hoài đều lạnh nhạt, cho dù tin đồn bay đầy trời, cô cũng không nói một câu, hiện tại lại đột nhiên cứng rắn, khiến cho mọi người rất bất ngờ.

"Cô còn không biết ngại mà hỏi?"

Chị Triệu chán ghét nhìn cô, Da mặt đủ dày.

Chị Triệu không nói thẳng, Tô Hoài nói thay cô ta:

"Nói tôi bị một gã đàn ông già bao nuôi, làm con giáp thứ 13 sao?"

Cả đám há to miệng, không ngờ Tô Hoài thẳng thắn như vậy.

Chị Triệu cũng không ngờ Tô Hoài lại tự mình nói ra, dứt khoát gật đầu:

"Cô biết là được, tôi phiền nhất là loại người như các cô, cho nên bớt đến gần tôi đi."

"Loại người như bọn tôi? Loại người thế nào?" So với chị Triệu khinh thường, Tô Hoài vẻ mặt bình tĩnh.

Loại người thế nào? Chị Triệu vốn nhìn Tô Hoài không vừa mắt, cô còn nói hết câu này đến câu khác, dứt khoát cạch mặt,

"Tôi phát hiện cô đúng là dầu muối không ăn, được bao nuôi rất vinh quang hả? Người ta đều giấu giếm, chỉ có cô là sợ người khác không biết, tôi khinh."

Đổi thành người khác nghe những lời nói này của chị Triệu thì đã sớm nổ tung, nói không chừng nhào vào túm tóc đánh nhau, nhưng Tô Hoài nghe thấy lời nói như vậy quá nhiều, cho nên sự bình tĩnh của cô khiến cho người ta khiếp sợ.

"Chị nói tôi được bao nuôi, chị có chứng cứ không?"

Chứng cứ? Chị Triệu không thể tin nhìn cô,

"Cần gì chứng cứ? Thứ này còn phải có hình ảnh chứng minh sao?"

"Cảnh sát bắt phạm nhân cũng phải có đầy đủ chứng cứ, có người ngày nào cũng nói sau lưng tôi được bao nuôi làm con giáp thứ 13, xin hỏi có chứng cứ gì chứng minh không?"

Không chờ chị Triệu nói chuyện nữa, Tô Hoài nói tiếp:

"Cho nên nếu tôi nói cô cũng được bao nuôi, có phải cũng không cần chứng cứ không?"

"Cô mới được bao nuôi."

Chị Triệu tức giận đến giọng nói cũng trở nên chói tai, đến gần Tô Hoài hai bước, chỉ vào chóp mũi của cô,

"Có phải cô có bệnh không, cô nói ai được bao nuôi?"

Tô Hoài đứng đó, ngay cả chân mày cũng không nhúc nhích.

"Chỉ cho phép cô nói Tô Hoài, không cho phép Tô Hoài nói cô sao?" Bên cạnh truyền đến một câu thâm thúy của Phạm Tùng,

"Con gái xinh đẹp thì đáng bị người ta tung tin vịt à?"

Lời nói của Phạm Tùng như thể khai sáng người ta, quần chúng hóng hớt lập tức tỉnh táo.

Liên quan đến tin vịt của Tô Hoài, mọi người cơ hồ đều nghe từ chỗ chị Triệu rồi truyền đi, từ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!