Chương 50: (Vô Đề)

Hầu như tất cả số bánh mochi nhân đậu đều bị Hoắc Văn Hứa đóng gói mang đi, chỉ còn lại mấy cái, Tô Hoài cũng dùng hộp cơm thủy tinh đem đến công ty, định mang cho Lý Nhược Ninh ăn.

Cô và Lý Nhược Ninh hẹn buổi trưa cùng nhau ăn cơm, thuận tiện nói với cô ấy về Công ty sản xuất phim điện ảnh Khuynh Thành.

Hộp cơm thủy tinh của Tô Hoài để trong một cái túi giấy, vốn đang yên lành, nhưng bởi vì trong giờ làm việc có nhiều người, lúc ở trong phòng khách công ty bị người ta đụng một cái, hộp cơm rơi xuống đất rồi vỡ tan, bánh mochi nhân đậu cũng rơi xuống đất.

Vốn chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ nhoi, trừ lãng phí lương thực thì Tô Hoài không cảm thấy có vấn đề gì, đang định hỏi dì quét dọn vệ sinh mượn đồ để dọn dẹp, nghe thấy có người nói:

"Tự mang bữa trưa sao? Cô ta còn cần tự mang bữa trưa à?"

Lời nói này nghe qua cũng không giống lời nói tốt đẹp, Tô Hoài vừa nhặt vừa ngẩng đầu nhìn, là một đồng nghiệp nhìn có vẻ quen mắt trong công ty.

Tô Hoài không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục nhặt.

Đồng nghiệp kia nói với người bên cạnh:

"Bạn trai có tiền như vậy, đi nhà hàng Michelin ăn cho rồi."

"Thật ra cũng không cần đi làm, sinh con rồi thì cái gì cũng có thôi, dù sao hiện tại con giáp thứ 13 sinh con cũng có thể thừa kế tài sản."

Hai người không hề cố ý tránh né khi nói chuyện, như thể không phải đang nói Tô Hoài, chỉ là trò chuyện mà thôi.

Có người ngồi xổm cùng nhặt với Tô Hoài, Tô Hoài ngẩng đầu, là thực tập sinh Phạm Tùng.

"Dùng cây lau nhà quét đi, đừng để nó cắt và tay." Phạm Tùng nói.

"Cảm ơn, tôi tự làm được."

Phạm Tùng thu dọn đồ vật giúp Tô Hoài xong, lúc cùng đi thang máy, người trong thang máy đã rất ít, bởi vì hai người đến muộn.

Phạm Tùng cẩn thận quan sát sắc mặt của Tô Hoài, rốt cuộc vẫn không nhịn được nói:

"Những người đó trong công ty nói em như vậy, em không thanh minh sao?"

Phạm Tùng hỏi lời này, Tô Hoài đã xác định những lời đồn kia thật sự là nói về cô.

Tô Hoài nhớ lại những gì hôm nay nghe được, con giáp thứ 13, bạn trai có tiền...

Không có lửa làm sao có khói, chưa chắc là vô duyên vô cớ.

Tô Hoài hỏi Phạm Tùng:

"Tại sao bọn họ cảm thấy em là con giáp thứ 13 của đàn ông có tiền?"

Phạm Tùng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối khó hiểu của cô, tám phần những lời đồn kia là giả.

Phạm Tùng thở phào, mỉm cười, chỉ vào vòng tay trên cổ tay Tô Hoài, khẳng định mà nói:

"Đây là hàng giả nhỉ."

Tô Hoài thuận theo hướng tay anh ấy đang chỉ cúi đầu nhìn, chiếc vòng tay đá vụn trên cổ tay rũ xuống, lóe lên ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn thang máy.

"Đúng rồi, không chỉ bởi vì cái này, mà còn vì..." Phạm Tùng nhỏ giọng nói,

"Hình như có người ở trong công ty tung tin vịt về em, em nghĩ kỹ xem có phải em đắc tội người nào rồi không?"

Tô Hoài gần như hiểu ngay lập tức, Tô Nguyệt.

Chỉ có Tô Nguyệt mới có thể làm chuyện nhàm chán như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!