Tô Hoài không nói dối, cô quả thật đã báo cảnh sát.
Dùng đầu mèo để báo cảnh sát.
Cảnh sát tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh, không có mâu thuẫn gì lớn, không có đánh nhau, lần này chỉ tính là một tai nạn nhỏ trong tiệc rượu, Tổng giám đốc ép cô gái nhỏ uống rượu, cô gái nhỏ không muốn nên báo cảnh sát mà thôi.
Từ lúc ra khỏi hội sở cho tới khi lái xe đưa Lý Nhược Ninh về, Hoắc Văn Hứa không nói một lời nào.
Đến nhà Lý Nhược Ninh, Tô Hoài xuống xe nói chuyện với Lý Nhược Ninh, Lý Nhược Ninh nhìn vào trong xe, nhỏ giọng nói với cô:
"Tớ cảm thấy bạn trai cậu tức giận rồi."
Ừm. Tô Hoài gật đầu, Tớ nhìn ra được.
Dừng một chút, Tô Hoài lại nói:
"Ninh Ninh, thật ra tớ cũng không xác định được ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, tớ vừa nhìn thấy người kia thì theo bản năng cảm thấy không ổn, tớ rất sợ chuyện hôm nay tớ làm sẽ ảnh hưởng tới cậu..."
Đừng nói nữa.
Lý Nhược Ninh nhìn cô, thở ra một hơi,
"Tô Hoài, cảm ơn cậu, trước giờ không có ai vì tớ mà liều mạng như vậy."
Nếu như lúc Lý Nhược Ninh ở trong hội sở còn như rơi trong sương mù, trên đường đi, Lý Nhược Ninh cũng hiểu ra rồi.
Trong tình huống đó, Tô Hoài xông vào thì cần phải có dũng khí lớn cỡ nào.
Tô Hoài mỉm cười:
"Vậy tớ cũng muốn cảm ơn cậu, đã tin tưởng tớ vô điều kiện như vậy." Đối với người luôn có mục tiêu rõ ràng như Lý Nhược Ninh mà nói, vào khoảnh khắc đó, việc chọn Tô Hoài cũng cần dũng khí rất lớn.
Lý Nhược Ninh cười khan một tiếng:
"Thật ra tớ đã do dự hai giây, dù sao thì điều kiện bọn họ đưa ra rất hấp dẫn."
Tô Hoài cũng nhẹ nhàng ho một tiếng:
"Thật ra có mấy giây tớ cảm thấy có lẽ cậu sẽ không chịu nổi cám dỗ."
Cùng với tạp âm của đám người trong con hẻm cũ kỹ, hai người im lặng đối mặt mấy giây, Lý Nhược Ninh cười:
"Được rồi, vậy coi như hòa nhau."
Nhìn Lý Nhược Ninh đi vào ngõ, Tô Hoài xoay người, thấy Hoắc Văn Hứa đang ngồi ở ghế lái nhìn cô.
Cửa kính hạ xuống, Hoắc Văn Hứa đưa một tay ra ngoài cửa sổ, trong tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt mệt mỏi, không khí xung quanh người rất thấp.
Tô Hoài dè dặt lên xe, Hoắc Văn Hứa khởi động xe lái ra ngoài.
Tô Hoài lặng lẽ đánh giá anh, một lát mới nhẹ giọng hỏi han:
"Anh có bị thương không?"
Không. Giọng điệu Hoắc Văn Hứa cứng rắn, Tô Hoài không dám nói nữa, dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến dưới khu nhà, Tô Hoài ngồi trên xe, chần chừ không muốn xuống xe, Hoắc Văn Hứa đã mở cửa xe xuống xe, vòng qua đầu xe đến ghế phụ bên này, kéo cửa xe ra, giọng điệu nặng nề nói: Xuống xe.
Chân Tô Hoài vừa chạm đất, Hoắc Văn Hứa nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về trước, ôm nửa người cô vào ngực, một tay đóng cửa xe, sau đó dẫn Tô Hoài sải bước đi vào cửa tòa nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!