Bữa cơm này ăn trong bầu không khí rất thoải mái vui vẻ. Trước khi Hoắc Văn Hứa đến, Tô Hoài và Hạ Trăn Trăn đã ăn no bảy phần.
Sau khi Hoắc Văn Hứa đến, Tô Hoài hầu như đều nhúng thức ăn giúp Hoắc Văn Hứa.
Hoắc Văn Hứa không chen vào cuộc trò chuyện của hai người, chỉ chậm rãi ăn cơm, nghe Tô Hoài và Hạ Trăn Trăn nói về mấy chủ đề giữa các cô gái.
Hạ Trăn Trăn ăn uống no đủ thì cười hì hì cáo từ, lúc gần đi còn không quên nói với Tô Hoài:
"Chị, chị thật sự không suy tính anh trai hàng xóm nhà em à?"
Hoắc Văn Hứa nghe thấy như vậy thì ngẩng đầu, nhướng một bên lông mày.
Hạ Trăn Trăn cười híp mắt:
"Anh ấy thật sự rất tốt."
Tô Hoài bật cười:
"Không cân nhắc, còn nữa, chờ đến khi đi học lại, chị sẽ kiểm tra em. Nếu điểm của em không đủ, đừng trách chị mách ba mẹ em."
Biểu cảm Hạ Trăn Trăn nhất thời đặc sắc, hừ một tiếng, cầm sô cô la chạy mất.
Lúc này Hoắc Văn Hứa mới chậm rãi nhìn sang Tô Hoài, khẽ mở môi mỏng:
"Anh trai nhà hàng xóm?"
Tô Hoài im lặng không lên tiếng, vừa rồi cô rõ ràng cũng nói không cân nhắc, anh còn hỏi cái gì?
"Vì sao không cân nhắc?" Hoắc Văn Hứa cứ như trời sinh đã biết làm thế nào để khiến cho người ta lúng túng, vẻ cười nhạo hiện trong đôi mắt hẹp dài.
Tô Hoài đã quen việc anh bất chợt có thú vui xấu tính, mặt không chút thay đổi nói:
"Nếu không, em suy tính chút nhé?"
Hoắc Văn Hứa tự bê đá đập chân mình, khẽ cười một tiếng, giơ tay xoa xoa đầu Tô Hoài, thấp giọng nói:
"Vậy chi bằng suy tính anh trước, dù sao anh cũng là anh trai."
Tô Hoài đỏ mặt.
Thanh toán xong, hai người ra khỏi quán lẩu, không đi thang máy, mà đi thang cuốn từng tầng một đi xuống từ tầng bốn.
"Em rảnh thứ bảy hay chủ nhật?"
Ừm? Tô Hoài nhìn anh.
"Các em chắc hẳn được nghỉ hai ngày, để trống một ngày ra ngoài với anh." Thang cuốn đi xuống tầng dưới, Hoắc Văn Hứa kéo cánh tay Tô Hoài, hai người sóng vai cùng đi.
"Nếu hai ngày đều có thể cho anh thì càng tốt, anh có thể lái xe dẫn em đi dạo xung quanh một vòng."
"Gần đây anh không bận sao?"
"Cũng không thể lúc nào cũng bận được, vẫn có thời gian."
À... Nhưng... Tô Hoài xin lỗi nói, Em bận.
... Hoắc Văn Hứa bất đắc dĩ,
"Công ty tước đoạt thời gian nghỉ ngơi của em à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!